Mặt trời đứng bóng, một toán nha dịch xông vào khách điếm. Đầu lĩnh mở một quyển tranh, hỏi có người nào từng nhìn thấy qua nữ tử trong bức họa.
Tiểu nhị nhìn bức chân dung, khom lưng dè dặt nói: “Quan binh lão gia, người trong hình vẽ này đã phạm tội gì ạ?”
Có người hiểu chuyện lên tiếng: “Ngươi còn không biết à? Trúc phủ Trúc thiếu gia sáng nay bị kẻ gian làm hại, ngoài kia bố cáo dán khắp nơi kìa!”
“Ngươi cũng có gặp qua người này?” Nha nội trừng mắt, “Nếu đã gặp thì hãy thành thực bẩm báo, bằng không nếu định bao che, sẽ coi như cùng tội với tặc nhân!”
Tiểu nhị nghe xong, không dám lừa gạt quan phủ, sốt sắng đưa người đi lên lầu.
Cửa gỗ đóng chặt bị một cước đá văng. Trong phòng tràn ngập hương thảo dược đăng đắng, cặn thuốc vẫn ấm trong bát sứ trên bàn, nhưng tịnh không thấy bóng người nào cả.
Tiểu nhị tay chân bủn rủn, thiếu điều muốn quỳ sụp, run lẩy bẩy nói: “Quan binh đại nhân, tôi… tôi… tôi không biết gì hết!”
Dung Nguyên Cẩn ngóng thấy quan binh thì hết mực dè chừng, mà bên này Du Tà vẫn vô tâm vô phế sải bước ung dung. Y bèn dứt khoát kéo tay nương tử dắt đi. Du Tà bị lôi xềnh xệch, vội vàng móc mấy đồng tiền trong ngực áo ném lại trên sạp hàng: “Tướng công, ôi chao, tướng công chậm chút…”
Quan binh đi xa rồi, Dung Nguyên Cẩn mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Du Tà ôm lật tử cao (bánh hạt dẻ) trong tay đưa cho y, lúng búng nói không rõ tiếng: “Mùi vị không tệ đâu, nếm thử xem?”
Dung Nguyên Cẩn vừa bực vừa bất đắc dĩ: “Giờ là lúc nào rồi, sao nương tử còn ăn…”
“Ăn uống là bản năng của người.” Du Tà bóc giấy dầu, véo một mẩu lật tử cao đưa đến gần miệng hắn, “Yên tâm đi, dịch dung thuật của ta nếu chỉ là mấy kẻ phàm nhân cũng có thể dễ dàng nhìn thấu, há chẳng phải tám trăm năm đạo hạnh này chỉ đáng vứt đi thôi sao?”
Dung Nguyên