Chạng vạng, vị thần y được mệnh danh rồng thần thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết nọ thật sự theo Dung Nguyên Cẩn về nhà.
Chỉ là vừa bước vào phòng, thoáng nhìn qua Trúc Thanh nằm trên giường, chưa cần bắt mạch xem bệnh, đã chẳng nói chẳng rằng lắc đầu bước ra.
Dung Nguyên Cẩn vội vàng đuổi theo truy vấn: “Tiên sinh đây là ý gì?”
Thần y áo trắng nhỏ giọng thở dài: “Thứ lỗi cho ta nói thẳng, lệnh mẫu khí số đã cạn, nên nhanh chóng chuẩn bị hậu sự thì hơn.”
Dung Nguyên Cẩn hai chân bủn rủn, Du Tà nhanh tay đỡ lấy y, ôm vào trong ngực.
Đưa Dung Nguyên Cẩn về nghỉ, an trí xong xuôi, Du Tà bước ra cửa.
Tà dương rơi xuống, mây bay dày đặc.
Sâu trong rừng trúc sau gian nhà phía Tây, bóng người áo trắng thẳng tắp đứng lặng.
Sau lưng vang tiếng bước chân, thần y xoay người, cung kính chắp tay chào: “Đại nhân.”
Du Tà giơ tay bước về phía trước: “Thượng tiên không cần giữ lễ. Mục đích ta thỉnh ngài tới đây, chắc hẳn ngài đã rõ ràng, ta cũng không tốn hơi phí lời nữa.”
Nguyên lai vị thần y này chính là Y Tiên hạ phàm du ngoạn chốn nhân gian, hôm nay nếu không vì có Tà Thần đại nhân triệu hoán, kẻ phàm như Dung Nguyên Cẩn sao có thể tìm người đưa về dễ như vậy.
Y Tiên sắc mặt khó xử nói: “Chắc đại nhân cũng nhìn thấy, phụ nhân này nhiếp thọ ấn nơi mi tâm đã đen kịt một màu, chứng tỏ sổ sinh tử trong tay Diêm Vương đã điểm tên, chậm nhất một tháng sau sẽ có Hắc Bạch Nhị Sứ đến thu hồn phách về. Việc này mệnh số đã định, ta dù có làm hết khả năng cũng vô lực xoay chuyển đất trời, đại nhân sao nỡ làm khó tiểu thần?”
Du Tà thở dài, đưa tay vỗ vai y, dịu giọng nói: “Thiên mệnh khó trái, đạo lý này ta cư nhiên biết rõ. Thượng tiên không cần lo lắng.”
Y Tiên nhìn hắn khẽ chau mày nhăn mi, do dự mở miệng: “Đại nhân muốn hỏi cách tiêu khử nhiếp thọ ấn giữa lông mày cho Dung gia công tử?”
Du Tà môi mỏng mím chặt, gật đầu nói: “Đúng vậy. Ấn đen trên mi tâm Nguyên Cẩn còn mờ nhạt, người Địa phủ chưa hẳn đã nhận thấy, cho nên ta muốn hỏi, liệu thượng tiên có biện pháp gì tiêu trừ hay không?”
“Chuyện này…” Y Tiên nhíu mày, “Không dám giấu ngài, bệnh tật thân thể của Dung công tử ta có thể hóa giải, nhưng ấn ký trên mi tâm một khi đã xuất hiện, là dấu hiệu cho thấy dương thọ sắp hết. Đã có chỗ trong điện Diêm Vương, ắt sẽ có ngày âm sai đến thu hồn phách lại…”
Y nhìn nét mặt nặng nề của Du Tà, lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Dưới tam giới chỉ có nhân gian bốn mùa luân phiên, phong thủy lưu chuyển, sinh lão bệnh tử âu cũng là chuyện thường tình. Đại nhân vẫn là… nén bi thương đi thôi.”
Du Tà mím môi, không động tĩnh.
Một trận gió mạnh quét tới trong rừng, lá trúc lung lay xào xạc.
“Dương thọ sắp hết?” Đôi mắt phượng xinh đẹp long lên, lóe sáng lạnh lẽo, thanh âm băng lãnh đến cực điểm: “Nếu ta vẫn muốn em ấy sống thì sao?”
Dung Nguyên Cẩn vẫn mặc nguyên y phục, nằm lặng trên giường, ánh mắt đờ đẫn.
Du Tà bưng một bát cháo loãng, đặt trên bàn trước giường, ngồi xuống cạnh y.
Hắn nghiêng người nâng bắp chân Dung Nguyên Cẩn đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa nắn, rất mực dịu dàng nói: “Tướng công cả ngày đi đường mệt lắm phải không? Ta vừa nấu cháo, dậy uống một chút nhé?”
Dung Nguyên Cẩn tựa hồ như lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đưa tay qua loa lau mặt vài cái, thu chân ngồi dậy, thanh âm có chút khàn khàn: “Nương tử vất vả rồi.”
Du Tà vờ như không thấy nước mắt trên mặt y, lắc đầu: “Không vất vả.”
Dung Nguyên Cẩn cầm bát trên bàn, cúi đầu xúc một thìa cháo lớn nuốt vào miệng.
“Ấy!” Du Tà đưa tay định ngăn cản, nhưng không kịp