Bước vào tháng 4, Trần Hải Thiên bắt đầu đếm ngược giống như đang chờ đợi tới giây phút tận thế, chỉ nôn nóng muốn biết cuối cùng kết cục sẽ ra sao.
Vẫn như trước, cứ dăm ba hôm Nothing lại gửi thư cho anh, thấy đối phương online sẽ gửi tin nhắn. Mọi thứ đều bình thường, không nhiệt tình, không lạnh nhạt cũng chẳng dung tục quá mức.
Trước thông tin diễn đàn ngừng hoạt động, thứ khiến Trần Hải Thiên nóng ruột nhất là hơn một ngàn lá thư. Hệ thống của Mộng Cầu Vồng cổ lỗ sĩ, không có chức năng gom thư, buộc phải chuyển từng lá từng lá một. Anh đành lấy cớ vẫn còn thời gian để trì hoãn công cuộc vật vã này.
Cho tới đầu tháng 5, rốt cuộc anh buộc phải nghiêm chỉnh ngồi trước máy tính bắt đầu lưu trữ, chuyển thư, xác nhận, giống như một người máy ấn đi ấn lại nút F (forward) và nút Y (yes). Chỉ là chưa gửi được 50 lá anh đã cảm thấy bứt rứt bồn chồn, phải chạy vào bếp dùng dao dùng xẻng rán cánh gà, rưới nước tương chua chua ngọt ngọt vị chanh tự làm vào, làm ra món cánh gà rất giống kiểu Thái.
[Cánh gà nóng sốt kiểu Thái hốt hển cực kỳ!] Anh vừa ăn cánh gà vừa gửi tin nhắn cho Nothing mới online.
[Là cánh gà hốt hển chua cay đó.] Anh cảm thấy logic nói chuyện của mình càng ngày càng giống Nothing, không kìm được nhè xương gà ra, cười trừ.
[Cảm tưởng như vừa ăn mấy miếng thôi sẽ sinh ra cuộc đảo chính hốt hển của cánh gà.]
Anh lại bật cười, gặm cánh gà tám nhảm tiếp với Nothing. Anh tự nhủ, dù sao vẫn còn một tháng nữa mới đến ngày diễn đàn đóng cửa, chưa cần chuyển hết vội làm gì.
Anh cố gắng tận dụng tối đa thời gian nói chuyện với Nothing, đối đáp y bằng tình cảm chân thành, lặng lẽ đợi chờ giây phút lụi tàn ấy tới, anh sẽ vẫy tay tạm biệt chẳng chút lưu luyến[1], thiên trường địa cửu thênh thang ta đi.
Vào giữa tháng năm, Trần Hải Thiên đã làm ở Hey My được tròn chín tháng, kỹ năng pha chế đã đạt đến trình độ có thể tự mình xoay sở ngon lành. Anh muốn học nhiều thứ về cà phê hơn, thế là qua sự giới thiệu của Tam Khẩu và chủ quán, anh đã chuyển sang làm pha chế cho cửa hàng của một ông chú, nhân đó học rang hạt cà phê luôn.
Ông chú là nhà cung cấp hạt cà phê cho Hey My, có một cửa hàng nhỏ nằm tại phía Bắc thành phố ở ngay mặt đường. Đó là một quán cà phê mà phía trước có mỗi năm cái bàn, không có tên cũng chẳng có bảng hiệu, gần như chẳng trang trí gì hết, chỉ bán cà phê mà thôi. Đằng sau có bốn máy rang cà phê liên tục không ngừng. Thành phẩm làm ra để cung cấp cho tiệm cà phê và những quán ăn là chủ yếu.
Công việc của anh rất đơn giản, pha cà phê, rang hạt, thỉnh thoảng thì giúp ông chú mua cơm hộp.
Ông chú đã hơn 50 tuổi, nụ cười thường trực nở trên môi, nom hệt ông cụ KFC. Ông đưa Trần Hải Thiên đi thăm thú kho hàng, giới thiệu từng bao hạt cà phê cho anh: “Bolivia Ronin, Peru Chanchamayo, La Minita La Folie, Hawaii Kauai… Chú thích hạt cà phê có tên hoa lệ, mới nghe thôi đã cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, đúng không?”
“Đúng ạ.” Trần Hải Thiên gật mạnh đầu, Ronin, Mayo, La Folie, Kauai, du dương như những vần thơ vậy.
Lần đầu tiên dạy anh rang hạt cà phê, ông chú đã nói: “Trong rang cà phê, thính giác vô cùng quan trọng, hạt cà phê sẽ reo lên, nói cho cháu biết ‘Mình đã rang xong rồi nè, mau lấy mình ra!’. Haha, phải hết sức tập trung lắng nghe đó.” Ông chú đổ hạt cà phê vào máy rang cà phê, nói tiếp: “Đây là Sweet Natural của Brazil, nghe đã thấy ấm áp nhỉ.”
Anh nhìn qua khe cửa trong suốt cỡ đồng tiền xu theo hướng dẫn của ông chú, thấy hạt cà phê xanh non đang điên cuồng quay hết vòng này tới vòng khác bên trong, ống thoát khí tỏa ra hơi khói nóng ấm màu trắng. Ông chú nói tiếp: “Phải biết uống cà phê mới biết rang hạt cà phê tới mức nào là hợp lý. Cũng như thế, cháu phải hiểu hạt cà phê, mùi vị và màu sắc của hạt cà phê nổ lần một và nổ lần hai[2] không giống nhau, cháu phải uống, phải nhìn thật nhiều, mới từ từ chiêm nghiệm ra hết.”
Những hạt cà phê đằng sau khe cửa đang dần dần ngả màu, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Tiếp đó Trần Hải Thiên nghe thấy tiếng nước nổ tung, những âm thanh rời rạc chuyển sang chuỗi âm thanh dồn dập liền mạch, giống như giai điệu ghi ta nhẹ nhàng từ tốn dần chuyển sang tiếng trống phóng túng cuồng điên.
Bầu không khí nồng nàn mùi caramel ngọt ngào đắm