Mộng Cầu Vồng đóng cửa như sự ra đi của cả một thời đại, có những thứ cũng thật sự dần tan biến theo. Trần Hải Thiên đánh mất hoàn toàn hứng thú với diễn đàn đồng tính, thậm chí có lúc anh còn quên luôn mất rằng bản thân là gay, hoặc cũng có thể tính hướng chỉ là một trong những yếu tố cấu thành nên con người anh, mà đó còn là yếu tố ít quan trọng nhất.
Niềm đam mê dành cho cà phê đã chiếm trọn tâm trí thể xác anh, đến nỗi anh còn nói ra được một câu khiến Lương Mĩ Lị mắc ói rợn hết cả người như “Tôi và cà phê đang yêu nhau.”
Anh đã có thể hoàn toàn tự lực cánh sinh trong công việc, từ những việc hành chính như đặt hàng, nhận hàng, gửi hàng, đến những việc mang tính chuyên môn như pha brewing cà phê[1] thành kỹ xảo, rành rọt nằm lòng luôn cả chỗ bán sỉ đĩa than. Anh giống như hạt cà phê trong máy, trong quá trình rang chậm rãi ngả từ xanh non sang nâu nhạt, thẫm dần và đậm màu hơn.
Đầu năm 2007, ông chú nhập viện đặt stent mạch vành cho tim[2], lúc xuất viện quyết định dừng việc rang cà phê, về quê ở Nghi Lan[3] mở một cửa hàng cà phê bình thường, bán cả đồ ăn nhẹ.
Trần Hải Thiên dốc toàn bộ số tiền mình dành dụm mua hai máy rang cà phê của ông chú, tự kinh doanh riêng. Anh không muốn thuê nhân viên, cũng không muốn sống quá tằn tiện tiết kiệm. Cũng may, lượng hạt cà phê mà hai chiếc máy sản xuất ra vừa đủ nuôi sống bản thân anh. Anh nhận lại một số khách của ông chú – những người mà anh thấy hợp mắt ưng ý, đồng thời mở một cửa hàng trên mạng, thu nhập cao hơn làm pha chế một chút, cuộc sống tạm ổn định.
Mấy tháng sau, anh làm đơn vay một khoản nhỏ, cộng thêm tiền đầu tư của mẹ, trong tháng 7 biến nửa trước tầng một thành quán cà phê.
Quán cà phê khá nhỏ, cỡ 33 mét vuông, chỉ bán đồ uống và những thứ anh thích mà thôi. Cửa hàng bày biện đơn giản gọn gàng, gần như chẳng trang trí gì, màu sắc trang nhã nền nã, đèn đóm sáng sủa, có bốn cái bàn. Cạnh tường kê vài cái tủ đĩa than và tủ trưng bày đủ thứ linh tinh.
Mặc dù không bán đồ ăn, song anh vẫn bố trí một gian bếp nhỏ ở sau quầy bar, để nhỡ lúc nào nổi hứng muốn làm chơi chơi món gì đó đầu độc bạn bè. Nửa sau tầng một là khu rang hạt cà phê và khu nghỉ ngơi với sô pha chuyên dụng cho bạn bè mà Lương Mĩ Lị nằng nặc đòi.
Một người bạn của Ngũ A Ca đã giúp anh thiết kế trang hoàng nội thất. Sau khi làm xong, đối phương còn theo đuổi Trần Hải Thiên vô cùng dữ dội. Kể ra điều kiện đối phương rất tốt, nhưng giờ anh hoàn toàn chẳng còn tâm trí, hứng thú hẹn hò yêu đương với ai cả. Sau rốt đối phương bám riết tấn công tới mức quá giới hạn, Ngũ A Ca và A Minh bàng quan mặc kệ, khiến anh bất lực buộc phải dùng đến tuyệt chiêu “Đóng cửa, thả Lương Mĩ Lị.”
“Một trong những thú vui của bọn anh là xem Viên Sơn Trần Tiểu Vạn chà đạp người khác mờ.” – Ngũ A Ca đã giải thích như vậy.
Lúc đặt tên cho quán cà phê này, anh đã nghĩ nát cả óc để ra được mười cái tên, rồi kéo Lương Mĩ Lị đến cung Hành Thiên xin hào[4], nhưng thần linh không thích cái tên nào hết. Thế rồi, anh chợt nghĩ ra một cái tên, hỏi thần linh xem “Noone” có được không, ngờ đâu lấy được những ba hào lận. Anh dở khóc dở cười, quyết định không làm biển hiệu nữa, chỉ lấy bút viết bảng viết mấy chữ xiêu vẹo lên tấm cửa kính được đẩy sang bên: Quán cà phê Noone.
“Sau này muốn đổi tên cũng dễ.” Anh giải thích với người mẹ xùy xùy ngao ngán và ba người bạn của mình như vậy.
Anh quán triệt thi hành chính sách “chỉ tiếp những người hợp mắt”. Hợp mắt là thế nào? Không liên quan tới vẻ bề ngoài của đối phương mà hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích của anh. Nói thế chứ anh cũng cố gắng nới rộng tiêu chuẩn hết cỡ, ráng kiềm chế không đuổi khách, trừ khi đối phương gây ác cảm tột độ cho anh.
Tình hình kinh doanh trong hai ba tháng đầu ảm đạm buồn bã như ánh dương ngày hè. Trong một tháng, chưa tới mười người ghé quán, gần như chỉ có ba người bạn anh tới. Dù lời lãi bán hạt cà phê vẫn đủ để giúp anh trang trải cuộc sống, song anh vẫn mong có người đến uống cà phê anh pha, nếu không chiếc máy pha cà phê hơn 200 ngàn Đài tệ (~163 triệu VNĐ) đặt trong góc kia sẽ lẻ loi cô đơn lắm.
Một buổi tối nọ, Lương Mĩ Lị nhìn quán cà phê vắng ngắt, phán xanh rờn: “Tôi thấy cửa hàng không có khách vì thiếu linh thú đó.”
“Là cái gì vậy?” Trần Hải Thiên kêu lên, anh lại thấy không có khách chủ yếu do tên.
“Mèo thần tài hoặc Pikachu, mấy con kiểu này á.” Lương Mĩ Lị giơ đấm tay vung vẩy mấy cái bên mặt.
Mấy ngày sau, Lương Mĩ Lị mang một con vật nhỏ màu xám đến, đặt lên quầy bar: “Linh vật tới rồi.”
Trần Hải Thiên nhìn con vật be bé màu xám bước đi xiêu vẹo, hỏi: “Đây là con chuột hả?”
“Đây là mèo Ba Tư xám xanh[5] đó ông ơi, nổi tiếng lắm ấy, một con hơn mấy ngàn Đài tệ (~ một vài chục triệu VNĐ) đó.” Lương Mĩ Lị chọc chọc vào cổ con mèo: “Nẫng của Tiểu Mã đó, mèo mẹ nhà cậu ta sinh năm con, con này đáng yêu nhất đấy, tên là Madrid.”
“Ma… Madr… Madri…d…”
“Nào, Trần Tiểu Vạn, dũng cảm nói ra coi nào, đời người thỉnh thoảng phải chửi thề để thể hiện tình cảm trong lòng.”[6]
Trần Hải Thiên đảo mắt lên trên bất lực, nói: “Sao Tiểu Mã lại đặt cái tên này?!”
Lương Mĩ Lị ấn ngón tay đọc mấy cái tên: “Cậu ta đặt tên theo thành phố, Paris, London, New York, Tokyo, Madrid. Lúc Tiểu Mã đặt tên, cậu bạn ngốc nghếch của cậu ta cũng ở đó, bạn cậu ta học tiếng Tây Ban Nha nên cứ khăng khăng phải đặt một con là Madrid mới chịu.”
“Kiểu người đó đáng ghét thật, cậu ta không quan tâm con mèo nghĩ gì à. Bà trông, nhìn vẻ mặt nó rầu rĩ ủ ê chưa kìa, do cái tên chứ còn gì nữa, để nghĩ một cái khác coi.” Trần Hải Thiên cau mày nghĩ ngợi: “Xám Nhỏ? Khoai Sọ? Tetrapod? Mickey? Thập Nhị thiếu gia?[7]”
“Thập Nhị thiếu gia gì đấy?”
“Quốc Vinh ca ca đó, nó là con thứ hai nên gọi là Nhị Thiếu, thêm Thập nữa cho vui nhà vui cửa.” Trần Hải Thiên tóm lấy Madrid. Madrid trong tay anh nho