“Tiễn cuộc đời trước năm 27 tuổi về cõi tử” là một cách nói lãng mạn của việc đổi nghề. Song chuyển sang ngành nghề nào thì Trần Hải Thiên hẵng còn chưa rõ ràng.
Anh liệt kê ra gần 20 nghề yêu thích mà anh tính thử, rồi xem xét khả năng phát triển của từng thứ.
Sách, bánh đậu đỏ, nhạc Rock, cà phê, mì Ý, khắc con dấu, tạp hóa…
Anh rất muốn thêm phim ảnh vào, nhưng lại nghĩ phim ảnh là thứ mà anh không thể tự làm một mình được. Anh có thể mở một hiệu sách nhỏ, bán sách mình chọn, hoặc mở cửa hàng băng đĩa làm đại lý cho những hãng băng đĩa nhỏ của nước ngoài, hay mở một tiệm cà phê nhỏ kèm đồ ngọt tự làm, một sạp hàng chuyên bán bánh đậu đỏ với muôn vàn mùi vị mới lạ, hay quán ăn với chỉ hai cái bàn bán mì Ý… Nhưng anh không thể tự quay phim, dù phim có quy mô nhỏ cỡ nào đi nữa thì cũng cần phải có đội nhóm, và nếu thế anh sẽ buộc phải ràng buộc với một nhóm người nào đó.
Đám đông sẽ khiến anh cảm thấy áp lực, quá nhiều bước sóng sẽ nhấn chìm anh trong sự hỗn loạn. Anh rất giỏi cảm nhận tâm trạng của người khác. Có những người tính tình phóng khoáng dứt khoát, không cần người khác phải an ủi hay vỗ về như Lương Mĩ Lị, sấm gầm mưa rào qua đi là mọi thứ lại như bình thường. Nhưng cũng có một số người, cảm xúc của họ như cơn mưa dầm dề dai dẳng, kéo người khác chìm đắm theo.
Trần Hải Thiên đã từng miêu tả với Lương Mĩ Lị: “Có những người bản thân đã là hiện trường án mạng, chính mình máu thịt lẫn lộn rồi mà còn khiến người khác phải nôn mửa tới sống dở chết dở, làm cả đời đối phương không bao giờ dám ăn thịt nữa.”
Theo như cách giải thích của Lương Mĩ Lị thì: “Bởi vì ông không có anh chị em đó, chứ thuở nhỏ tôi đã nôn sạch rồi.”
Trần Hải Thiên lắc đầu: “Chẳng liên quan gì tới anh chị em hết, nó thuộc về gen.”
Anh cũng từng nghĩ trong quá trình trưởng thành, con một trong gia đình đơn thân sẽ dần lộ ra các khiếm khuyết thiếu hụt. Về sau anh mới nhận ra tất cả mọi vấn đề đều thuộc về gen, nó có thể khiến một người chẳng hề thông minh nhưng lại có khả năng giao tiếp xã hội đỉnh cao, và ngược lại, cũng có thể khiến một người IQ thì cao nhưng giao tiếp xã hội như gà mờ, “năng lực giao tiếp xã hội” cũng là một loại trí thông minh đặc biệt. Kể cả có chục anh chị em đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, bức bối khi ở trong đám đông.
Bởi không muốn mình trở thành kẻ ù lì ngu xuẩn trong tập thể, Trần Hải Thiên đã triển khai kỹ năng “hạn chế nói tối giản đáp” và giao tiếp ít nhất có thể. Tuy nhiên anh biết, có một số cách sống mà anh vĩnh viễn không thể sống theo được, vấn đề không phải là anh muốn hay không, chỉ đơn giản là anh không thể.
Anh không phải tuýp người lãng mạn bất chấp tất cả để theo đuổi ước mơ. Anh không lãng mạn.
Còn hiệu sách nhỏ, sạp bánh đậu đỏ, cửa hàng băng đĩa, tiệm cà phê, hay quán mì Ý,… có thể mang tới nguồn lợi nhuận đủ để trang trải cho cuộc sống hàng ngày hay không, tạm thời anh chưa nghĩ tới. Trước năm 27 tuổi anh sống ẩn dật trong tháp ngà, đã quen với việc không quan tâm tới những thứ vụn vặt trong hiện thực.
Trần Hải Thiên quyết định bắt đầu từ hiệu sách. Anh nhận làm nhân viên khu vực bán sách văn học của tiệm sách Tinh Anh, mong chờ tuổi 27 của mình sẽ ngập chìm trong hương thơm của sách cùng sắc nâu thẫm của những giá sách. Anh đặt cho cuộc sống mới một cái tên – Bách Nhật Duy Tân. Anh thích cảm giác và âm điệu trong trẻo du dương của cái tên bốn chữ này mang lại, chứ nào trúc trắc như cái tên Tĩnh Khang chi biến (Sự kiện Tĩnh Khang).
Một trăm ngày là một con số đẹp đẽ, có thể dùng để thúc đẩy thực thi tân pháp, để anh lính đợi công chúa, và đương nhiên cũng để thử nghiệm xem anh phù hợp với công việc này hay không. Song anh không ngờ biến pháp thất bại triều Thanh diệt vong, và anh lính cũng chạy trốn vào ngày thứ 99.[1]
“Con mèo tôi nhặt lúc đầu đâu có như này?” Ngũ A Ca và A Minh đưa con mèo qua vào ngày đầu tiên Trần Hải Thiên đi làm ở hiệu sách. Anh nhìn con mèo Ngũ A Ca đưa mà lòng tràn đầy dấu chấm hỏi.
“Nó đó, cơ mà giờ tăng 4kg thịt rồi.” Ngũ A Ca thảy con mèo vào lòng Trần Hải Thiên, “Nào, Miêu Miêu, nhận ra cha nuôi không? Ân nhân cứu con năm đó ấy.”
“Đây là cát mèo và đồ hộp, này là túi chăn hình chuột cùng đồ chơi mà nó thích nhất nữa, còn quyển sách này là sổ tay chăm Miêu Miêu, anh ghi hết những điều