Ngày hôm sau, Lục Tiểu Phong ngủ thẳng một mạch đến
16h30 chiều cuối cùng bị đánh thức vì quá nóng. Điều hòa đã tự động tắt máy,
nàng lồm cồm bò ra khỏi đống chăn bông đứng lên đánh răng rửa mặt, đầu còn chưa
tỉnh ngủ, nhưng mà có cảm giác có việc gì đó đang đợi nàng.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Sau khi Lục Tiểu Phong ăn bữa tối sớm xong, tiện tay
đem hộp mì tôm quăng ra, nằm vật trên ghế sô pha, sau lưng có đồ vật gì đó cộm
cộm lên, lấy tay sờ sờ, lôi ra một mớ tất vo tròn… đi từ mùa đông năm ngoái. (ặc
ặc)
Tiện tay ném đám tất đó trên mặt đất, gian phòng này
hai ngày trước nàng hạ quyết tâm mới quét tước qua một chút, làm như thế để
không dọa người đến xem phòng, nhưng không đến hai ngày lại khôi phục lại bộ
dạng ban đầu như vừa bị cướp bóc qua.
Kỳ thật, đi qua nhà hàng xóm tùy tiện hỏi một chút, có
thể không mấy người biết Lục Tiểu Phong làm nghề gì, nhưng không có khả năng
không ai không biết Lục Tiểu Phong là một người phụ nữ triệt để hoàn toàn lôi
thôi, rác một tháng dọn một lần, chỉ một lần chất đầy một loạt thùng rác ở
trong khu. Bình thường đi ra ngoài đều tìm tất cả những bộ quần áo có thể mặc
ra, làm như vậy ít nhất một tháng không phải giặt quần áo một lần. Lục Tiểu
Phong ít khi ra ngoài, nàng là động vật hoạt động ban đêm, cho nên quần áo nàng
mặc có tiêu chí là: toàn bộ quần áo từ đầu đến cuối mặc hết một lần, sau đó lại
mặc ngược từ cuối lên đầu thêm một lần,mặc lại ba đến năm lần nữa, túm lại đóng
gói đưa đến hiệu giặt. Ba lần bốn lượt làm cho bà chủ tiệm giặt kêu ai oán ngập
trời, tuyên bố không nhận quần áo mà giặt phí mất ba lần nước (quá
bẩn a). Cho nên, hiện tại Lục Tiểu Phong đành phải mặc từ
đầu tới cuối hai lần đành phải đem đi giặt. Đến nỗi đồ lót, phải đợi tới khi
thật sự phải nói là không tìm thấy một món đồ nào sạch sẽ, nếu có tiền, nàng sẽ
đi mua cái mới, nếu không có tiền, nàng tất nhiên sẽ xấu hổ để bà chủ tiệm giặt
đồ giặt hộ nàng, đành phải nhắm mắt ném vào trong đống quần áo trong máy giặt,
chỉ có như vậy, nàng cũng luôn cứ một tuần lại lấy Bra mặc qua kiểm tra, nếu
không có mùi hôi gì, cứ mặc tiếp. (các nàng sợ chị ấy chưa
=]])
Ngoại trừ lần này, nhà Lục Tiểu Phong, cũng không có
nói nhiều, ngoại trừ có phòng ngủ cho những chàng trai trẻ hoặc những người đàn
ông trưởng thành độc thân thuê trọ ra, cũng không có bất cứ cái gì.
Lục Tiểu Phong cắn đầu bút bắt đầu hình thành suy nghĩ
về ý tưởng gần đây của nàng viết một bộ truyện ngắn về người và quỷ, không biết
có thị trường hay không.
Tiếng chuông điện bất ngờ vang lên, Lục Tiểu Phong
ngây người, Lúc này lại có người nào tìm nàng? Dễ nhận thấy người bấm chuông
không có tính tình tốt gì, tiếng chuông không ngừng, Lục Tiểu Phong chạy tới
bắt máy điện thoại: “Ai đó?” (mấy cái chuông nối vs
điện thoại hay nhìn thấy ở trg phim HQ và TQ ấy)
“Tô Trí Nhược.”
“Tô Trí Nhược nào?” Người này là ai nhỉ, nàng hoàn
toàn không hề nhận ra anh ta. (sợ chị quá rồi >”)
“Lục tiểu thư, hôm nay tôi đến xem phòng.”
Một tia chớp lóe qua trước mắt nàng, sau khi ngủ dậy
nàng lại đem chuyện Gangster tiên sinh muốn tới xem phòng quên sạch.
“Tôi nói, cô vẫn chưa ra mở cửa.”
“A. . .”
Sau khi định mở cửa, Lục Tiểu Phong cầm ống nghe ngây
ngốc đứng ở cửa, nhìn thấy trong phòng lộn xộn, trong lòng lập tức run lên như
tuyết rơi tháng sáu.
Tiếng đập cửa lại vang lên rất nhanh, Lục Tiểu Phong
cân nhắc xem có nên giả vờ bị bệnh đem người này mời trở về, sau đó chính mình
quét tước lại thật tốt sẽ mời hắn đến. Nhưng nghĩ đến tính tình người này, Lục
Tiểu Phong lập tức tiu nghỉu.
Nói thật là, nàng cũng không muốn tiếp đón vị Tô tiên
sinh này, người không lễ phép như vậy sau này ở chung sẽ rất khó khăn, nhưng
mà, phòng ốc của nàng treo biển cho thuê đã hai tháng, trong hai tháng cũng
không có người nào tới thuê, người muốn thuê phòng ào ào tới nhưng nhìn nàng
với ánh mắt không tín nhiệm, ra sức hỏi nàng: “Thực sự chỉ cần 500 đồng?” tất
cả những gì nói được nàng đều đã nói, cuối cùng những người đó vẫn mang theo
ánh mắt hoài nghi rời đi, trên trời không thể có mưa bánh bao, cũng như nhà cho
thuê giá rẻ lại đẹp như vậy không ai tin tưởng được.
Hơn nữa hôm qua nàng tiêu tốn hơn hai nghìn đồng chỉ
để mua Nokia, túi tiền nhìn đã thấy đáy, thật sự không còn cách nào, đành phải
trước cho thuê rồi nói sau, cũng không cần biết tính tình vị Tô đại gia này có được
hay không.
Lục Tiểu Phong chậm rãi mở cửa ra, mới hé mở ra một
đường nhỏ, đối phương đã bắt đầu oán hận nói: “Có lầm hay không, lâu như vậy.”
Không có nhìn thấy đôi dép như dự kiến, lọt vào mắt
chính là một đôi giày da màu nâu nhạt sạch sẽ, sáng bóng có thể soi gương được,
lại nhìn lên trên xem, quần là quần bò, không phải quần bò rách, thật là một
chiếc quần bò hiệu Tide rất sạch sẽ, lại nhìn tiếp lên trên, không phải là
T-shirt bốc mùi, mà là một chiếc T-shirt hiệu MiG màu trắng sạch sẽ.
Lục Tiểu Phong đối với sạch sẽ rất mẫn cảm, bởi vì nhà
của nàng rất ít khi nhìn thấy cái gì đó gọi là sạch sẽ.
Cuối cùng nhìn lên mặt của Găngster tiên sinh thì Lục
Tiểu Phong đã có thể cuối cùng cũng cảm nhận được câu viết dưới ngòi bút của
nàng: “Nàng đột nhiên hóa đá tại chỗ, hoàn toàn không có cảm giác, bởi vì quá
mức khiếp sợ làm cho nàng không thể nói ra một câu…”, chính là cái loại cảm
giác này. (há há há buồn cười quá…)
Tô Trí Nhược nhìn xuyên qua kính râm nhìn thấy sau khi
mở cửa, người đàn bà bên trong kia nhìn từ chân lên đến đầu hắn đánh giá hết
mức, sau đó khi nhìn tới mặt hắn lại bất động. Từ nhỏ đến lớn Tô Trí Nhược ghét
nhất chính là bị người khác nhìn chăm chú vào mặt hắn, đây quả là một hành vi
vô lễ hơn nữa làm cho hắn vô cùng phiền chán.
Nhưng mà, khi hắn thấy rõ ràng người đang nhìn ra mặt
bánh bao còn có cái thân hình gầy yếu kia thì không khỏi sửng sốt nói: “Là cô?”
Không phải là người phụ nữ trung niên lần trước dám ở
trước mặt hắn nói năng lỗ mãng hay sao. Không phải trí nhớ Tô Trí Nhược tốt, mà
là hắn là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi hiếm thấy, tất cả những người
quen biết ngoại trừ một người ra, dường như không ai bằng, đây có thể là di
truyền trong gia tộc, cô em họ của hắn cũng là một người lòng dạ hẹp hòi, ở nhà
bọn họ cô ấy là thứ nhất, hắn là thứ hai, Tô đại gia luôn tự hào ra vẻ mình là
người rất thoải mái, nhưng lòng dạ hắn hẹp hòi không cần chứng minh là sự thật.
Cho nên, Tô Trí Nhược nhớ rõ toàn bộ những người đã
từng va chạm với hắn từ việc nhỏ nhất, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng đều khắc
vào trong đầu. Có một sỗ việc đối phương cũng đã quên không biết từ bao giờ,
hắn có thể kể chi tiết đến từng chữ một. Cho nên mới nói, người như hắn không
làm cảnh sát, ai làm cảnh sát.
Đối phương hiển nhiên cũng tương tự, sửng sốt nửa ngày
không lấy lại tinh thần.
Thật sự là phiến toái, đi nửa ngày lại gặp cái cô này,
Tô Trí Nhược âm thầm thấy xúi quẩy một phen, quay đầu lại hướng vào bên trong
ngước cằm: “Có thể để cho tôi đi vào hay không?”
Lục Tiểu Phong từ trong trạng thái vô thức quay trở lại,
bộ dạng đạo đức giả của tên Tô Trí Nhược này xem ra phải là đã ngu còn tỏ ra
nguy hiểm.
Lục Tiểu Phong quay đầu lại im lặng nhìn cảnh tượng
khó coi kia, đành phải nén lòng lại, mở cửa ra: “Mời vào.”
Tô Trí Nhược còn chưa kịp cởi giày, một mùi tanh tưởi nồng
nặc xộc vào trong mũi hắn, cái mùi hôi của rác bỏ đi đã N ngày quả thực có thể
giết chết một con chuột thí nghiệm, có thể làm cho kẻ thích sạch sẽ thái quá
như Tô Trí Nhược lên cơn sốc.
Lục Tiểu Phong kinh ngạc nhìn mặt Tô Trí Nhược đang
trắng hồng trong nháy mắt trở nên xanh xao, màu xanh rất xấu.
To Trí Nhược cố gắng nhịn xuống kích động muốn ôm
tường nôn mửa, một tay bịt mũi, một tay run rẩy chỉ vào phòng khách cơ hồ không
nhìn ra đâu là đồ dùng trong nhà rống to: “Đây là chỗ người ở sao?” (ôi
ta đau bụng quá… *cười rống*)
Lời này vừa nói ra, Lục Tiểu Phong có chút không vui,
nói thầm một câu: “Tôi không phải là người sao?” Nàng không dám lớn tiếng, bởi
trong cơ thể nàng một nửa nhân cách khác đang đồng ý với Tô Trí Nhược.
Mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng nhau toát ra khỏi lưng Tô
Trí Nhược, đừng nói là đi xem, nhà này cho dù có đạp hắn vào hắn cũng không
muốn vào một bước.
Tô Trí Nhược xoay người muốn trốn, Lục Tiểu Phong vẫn
ở phía sau kêu: “Tô tiên sinh, không đi vào xem sao?”
Tô Trí Nhược xoay người một cái, vừa định mắng con mẹ
nó đây là chỗ quỷ quái nào… Chợt nhớ tới một chuyện —— Đồ đạc của hắn đang để ở
dưới lầu cùng Lamborghini, hắn còn gọi riêng xe của công ty dọn nhà tới dọn
sạch giả bộ hắn có hành lý khổng lồ, hắn muốn mang sạch những thứ đồ ở căn
nhà
trước kia bị chủ cho thuê nhà đáng ghét đuổi ra ngoài.
Thân làm cảnh sát nhân dân, được nhân dân đối xử thế
này thật làm cho hắn căm giận trong lòng.
Vì thế, 500 đồng tiền thuê nhà cùng ổ rác, ổ rác cùng
500 đồng tiền thuê nhà, thêm việc mấy lần hắn cùng cô gái này va chạm, một đống
đồ đạc này nọ đang hỗn chiến hơn một trăm hiệp ở trong óc Tô Trí Nhược, Tô Trí
Nhược chỉnh lại áo một chút, một lần nữa đi đến trước mặt Lục Tiểu Phong, từ từ
nhắm hai mắt ngẩng đầu lên hỏi: “Tiền thuê nhà, một tháng 500?”
Lục Tiểu Phong kỳ quái nhìn thấy vị Tô đại gia này vẻ
mặt biểu cảm như đau đớn kịch liệt hy sinh vì đại nghĩa trả lời: “Uhm, đúng
vậy.”
Yết hầu Tô Trí Nhược nuốt xuống một lần, khó khăn nói:
“Được, ký hợp đồng đi.”
Không nghĩ tới đơn giản như vậy lập tức sẽ thuê, mặc
dù người thuê nhà làm nàng không hài lòng lắm, nhưng nghĩ đến có tiền ăn tháng
tới, nàng lập tức gật đầu đồng ý.
Lục Tiểu Phong đang muốn hỏi anh ts chừng nào thì dọn
đến, lại thấy Tô Trí Nhược đi tới thang máy, một lát sau lại thấy thang máy đi
lên, bên người có thêm hai gã cửu vạn khuân vác… năm rương hành lý.
Lục Tiểu Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một người
đàn ông cùng năm rương hành lý của anh ta, không chỉ thế này, Tô Trí Nhược liên
tục chạy thêm hai chuyến nữa mới đem được toàn bộ đồ của anh ta dọn sạch lên.
Lục Tiểu Phong chỉ vào hành lý dường như muốn chất đầy
trước cửa nhà nàng cà lăm nửa ngày mới mói: “Đây đều là đồ của anh?”
Tô Trí Nhược vỗ vỗ cái rương bằng da lớn nhất, nói:
“Uhm, gần như thế, có nhiều thứ đã vứt bớt đi rồi.”
Thời gian trước nàng chuyển nhà cũng chỉ cùng lắm kéo
hai rương hành lý, năm chiếc hòm nhỏ…
Tô Trí Nhược tháo kính râm xuống, chỉ vào phòng Khách
của Lục Tiểu Phong, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Này cô, chúng ta tổng vệ sinh
thôi.”
Lục Tiểu Phong tưởng chính mình đang nghe nhầm: “Anh
nói cái gì?”
“Tổng vệ sinh!” Nghễnh ngãng sao, nói rõ ràng như vậy
còn không nghe thấy.
“Anh?”
Tô Trí Nhược hai tay chống nạnh, ngửa đầu mở miệng hít
một hơi, quay đầu lại hung tợn nói: “ Có lý nào lại để người thuê nhà một mình
quét tước sao?”
Lục Tiểu Phong khẽ dựa trên cửa, tay vắt chéo: “Nếu
anh nghĩ rằng tôi quét tước sạch sẽ được, hiện tại sẽ không đến nỗi như thế
này?”
Sự thật vĩnh viễn tàn khốc, khi đó Tô Trí Nhược không
hiểu, sau này sẽ hoàn toàn hiểu được, cô gái này chính là một con Bạch cốt tinh
ông trời phái tới chỉnh sửa hắn.
Vào buổi đêm, Tô Trí Nhược gây ra hỏa hoạn bắt buộc
Lục Tiểu Phong phải gọi điện thoại cho dì giúp việc, còn lại, Lục Tiểu Phong
hoàn toàn không có sức lực, không gây thêm phiền phức đã là quá tốt, vậy mà cô
ta có thể cầm một đôi giày đá bóng lấy từ dưới Sô-pha ra than thở nửa ngày: Đây
không phải là đôi giày đá bóng mình mới mua năm ngoái sao? Tô Trí Nhược quả
thực không thể nhịn được nữa lôi thẳng cô ta ra ngoài cửa. Lúc đầu Lục Tiểu
Phong còn có chút xấu hổ, sau đó lại dứt khoát cầm laptop ngồi ở sàn bên ngoài
nhà viết tiểu thuyết ngôn tình.
Sau khi Tô Trí Nhược cuối cùng cũng lau xong hết cái
chân ghế, rốt cuộc cũng hít thở nghỉ ngơi, một tay hắn cầm khăn lau, một tay
cầm chất tẩy rửa, mồ hôi trên người đã thấm ướt sũng cả áo T-shirt. Tuy rằng
không phải là rất hài lòng, nhưng tốt xấu gì ổ chó này cũng trở nên có chút
dạng người, còn lại ngày mai tiếp tục từ từ quét tước.
Xoay người nhìn thấy người đàn bà kia đang ôm Laptop ở
nơi này thân thiết không rời, một bụng căm tức của hắn bốc lên thiêu đến làm
cho dạ dày cũng đau đớn.
“Uy, cô kia, lúc tôi quét tước, cô đang làm gì?”
Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, kính gọng to nổi lên tia
sáng màu lam trong suốt, trong thời điểm hiện tại, thật sự là quỷ dị nói không
nên lời, vẻ mặt nàng vô tội nói: “Không phải anh không cho tôi quét tước hay
sao?”
Tô Trí Nhược vừa định mắng ngược lại, dì giúp việc đột
nhiên chen vào: “Đều đã quét tước xong, tổng cộng là 150 đồng.”
“150 đồng?”
Hai người đồng thời quay lại rống lên, sau khi rống
xong lại trừng mắt liếc nhau một cái, ánh mắt kia tuyệt đối đang nói: “Anh/cô
trả!”
Dì giúp việc dường như cảm giác được không khí không
ổn, thúc giục nói: “Đã muộn như thế này, các người nhanh trả tiền cho tôi, tôi
còn phải đi về nhà.”
Lục Tiểu Phong không nhịn được hói: “Một giờ cô tính
bao nhiêu tiền a?”
“15.”
Lục Tiểu Phong đầu óc tính toán, lập tức hỏi: “Mới làm
không đến 7 giờ, làm sao lại là 150 đồng?”
Dì kia không chút vừa lòng mặt trắng bệch liếc Lục
Tiểu Phong một cái: “Tiểu thư, bây giờ đã là mấy giờ rồi, không tính tiền làm
tăng ca cho ta sao?”
Lục Tiểu Phong đẩy Tô Trí Nhược một phen: “Uy, trả
trước đi.”
Tô Trí Nhược không tin vào mắt mình nhìn cô gái này:
“Tôi trả? Tôi quét tước cực khổ như vậy, còn để tôi phải trả?”
“Anh là đàn ông, mặc đồ hiệu, chạy xe sang, nhỏ mọn
như vậy làm gì?” Lục Tiểu Phong liếc mắt đánh giá cái người kia một thân toàn
đồ hiệu, vừa rồi nàng đi tới trước cửa sổ thấy anh ta đi Lamborghini tới, xem
anh ta còn dám nói không có tiền.
“Không được, cái gì cô cũng không làm, cô trả.” Nếu có
nhiều tiền dư giả như vậy, hắn đến nông nỗi mất mặt bị ác chủ cho thuê nhà đuổi
ra khỏi nhà sao?
Dì giúp việc cảm thấy điều gì đó, tặc lưỡi hai tiếng,
chỉ vào bọn họ nói: “Đem tiền thanh toán nhanh lên, bằng không, tôi báo cảnh
sát.”
“Báo cảnh sát gì chứ.” Lục Tiểu Phong che miệng cười
cười, làm mặt nghiêm túc lấy ngón cái chỉ chỉ vào Tô Trí Nhược: “Nơi này cũng
có một vị.”
“Nếu là cảnh sát tại sao còn làm những chuyện như thế
này, mau, đem tiền thanh toán.” Lục chú ý của dì giúp việc hoàn toàn đặt trên
người Tô Trí Nhược.
Tô Trí Nhược há hốc mồm, nhìn dì giúp việc, lại nhìn
Lục Tiểu Phong đang cười trộm, tức giận thiếu chút nữa bùng nổ.
“Mẹ kiếp, tại sao lại có thể có chuyện như thế này!”
Hắn chán nản lấy bóp da từ trong túi quần ra, bên trong chỉ còn lại có 7 tờ màu
hồng (100 nhân dân tệ màu hồng a^^), một
tờ màu lục (50 nhân dân tệ màu lục a), còn
vài tờ tiền lẻ.
Nếu không nghĩ tới chính mình cả đêm làm cực khổ như
vậy, hắn đã bỏ của chạy lấy người, thà ở trong xe tạm một đêm cũng không muốn ở
trong này một phút đồng hồ.
Dì giúp việc cầm tiền mừng rỡ bỏ đi, Lục Tiểu Phong bê
Laptop lên cũng vui sướng hài lòng trở về phòng, Tô Trí Nhược cầm khăn lau đứng
ở cửa, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra trên đời này còn có người phụ nữ so với mẹ
hắn còn làm cho người ta chán ghét hơn.
Cuộc sống ở chung như vậy nhất định không tầm thường
bắt đầu.