Editor: Bánh Trứng
Lâm Mộ An nhìn cô chằm chằm, không nói câu nào.
Hai người cứ mặt đối mặt một lúc lâu, Mộc Miên khẽ cười thành tiếng, giọng vô cùng bình thản.
"Lâm Mộ An, môi cậu mềm hơn người cậu rất nhiều."
"Cách xa tôi ra một chút." Anh nói.
Bất ngờ là lần này Mộc Miên cũng không đuổi theo, cô chỉ đứng đó nhìn bóng người Lâm Mộ An dần biến mất ở đầu ngõ, sau đó nháy mắt, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày rồi cười như được mùa.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Mộ An nhìn thấy cô, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, y như lần đầu tiên cô đi cùng anh.
Mộc Miên thử kéo tay áo anh, không hề ngạc nhiên khi thấy tay mình lập tức bị hất ra. Cô lại kéo, vẫn bị anh hất ra, không biết là đến lần thứ mấy, Lâm Mộ An mất kiên nhẫn nhìn cô, trong mắt là vẻ chán ghét.
"Cậu đi đi."
Mộc Miên hít vào một hơi, sau đó mặt dày cười cười, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc, "Không được, cậu đi một mình, tớ không yên tâm."
Anh không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Mộc Miên lặng lẽ đi theo. Đến khi cô mang bữa sáng đến cho anh, lại nghe được tiếng "bịch" quen thuộc.
Đó là âm thanh của đồ vật bị ném vào thùng rác.
Mộc Miên thở dài, thất bại ngay từ vòng gửi xe.
Nhưng cô một chút cũng không hối hận.
Chết dưới hoa mẫu đơn thì dù có thành quỷ cũng là quỷ phong lưu.*
[*]:牡丹花下死做鬼也风流: câu thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là chết dưới chân người đẹp thì dù có biến thành ma quỷ cũng là một con quỷ hạnh phúc giỏi giang, đại khái là chết vì người đẹp cũng cam lòng.
Tan tiết thứ nhất, Lâm Mộ An không đi mua đồ ăn sáng mà gục đầu xuống bàn như đang ngủ. Mộc Miên cảm thấy có lẽ tại mình mà anh phát cáu đến mức không ăn nổi, cho nên cô vô cùng có trách nhiệm xuống mua cho anh một phần khác.
Lâm Mộ An bị tiếng động trên mặt bàn làm cho tình, anh nhấc mắt nhìn mấy thứ đồ quen thuộc, lông mày cau lại, đang muốn động thủ với bọn nó thì bên tai vang lên giọng điệu uy hiếp: "Cậu còn ném nữa, tớ sẽ đem tất cả tống vào miệng cậu."
Dạ dày cũng bắt đầu truyền ra tín hiệu đòi ăn, anh nghĩ ngợi trong chốc lát, không tự nguyện cầm hộp sữa lên, xé ống hút cắm vào rồi cho vào miệng. Chất lỏng quen thuộc tràn vào trong miệng, đậm đà vị sữa nhàn nhạt, nhưng anh lại không kiềm chế nổi mà nghĩ đến nụ hôn hôm đó.
Ngay lập tức, hộp sữa vô tội đã bị uống một nửa bay vào thùng rác.
Lúc xế chiều, trời nổi lên một trận mưa nhỏ, tí tách rơi mãi, đến tận lúc tan học cũng không ngừng lại. Không khí trầm trầm ẩm ướt khiến tâm trạng của anh tốt lên không ít. Lâm Mộ An bước vào màn mưa phùn, bước chậm qua các vũng nước.
Nước mưa lạnh lạnh chảy thẳng vào trong cơ thể, khiến người ta cảm thấy run rẩy, nhưng ngược lại cũng đem đến cảm giác thoải mái khoái cảm, khóe miệng Lâm Mộ An nhếch lên thành độ cong hoàn hảo.
Đã lâu không được tự do như này. Hôm nay Mộc Miên không đi cùng anh, sau khi tan học, cô giống như có việc gì gấp gáp nên đi luôn, nếu không thì chắc chắn lúc này trên đầu anh đã có một chiếc ô rồi.
Cô luôn giơ tay lên thật cao, dù đã che cho hai người nhưng không gian bên trong vẫn rất rộng rãi.
Cũng không hiểu cô kiếm ở đâu được cái ô to như vậy.
Đến khi Lâm Mộ An về nhà, anh mới phát hiện ra là không có nước nóng để tắm, nhưng anh cũng chẳng để tâm, trực tiếp tắm bằng nước lạnh, sau đó không ăn cơm mà leo lên giường nằm ngủ. Mấy thứ đồ ăn bán xung quanh đây anh đều đã ăn thử, không hề hợp với khẩu vị của anh.
Anh cứ như vậy ngủ thiếp đi, đến nửa đêm thì bị đói mà tỉnh giấc. Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác nóng bỏng quen thuộc truyền tới. Lâm Mộ An uống một cốc nước lạnh, sau đó lại quay về giường.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, anh cảm thấy đầu mình đau đến mức có thể nứt ra được rồi. Lâm Mộ An gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp để xin nghỉ, sau đó tiếp tục mơ màng trong trạng thái hôn mê.
Trong đầu anh thoáng qua rất nhiều hình ảnh, hình ảnh gương mặt hiền hòa của mẹ, luôn cười thật dịu dàng, rất ít khi tức giận. Lâm Mộ An thích nhất là nằm trong lòng mẹ nũng nịu. Bất chợt, gương mặt đó liền biến thành mặt của Mộc Miên, cô cũng bày ra bộ dạng ôn nhu hiền hòa, nhìn vừa vô hại vừa thuận mắt.
Tiếp đó, hình ảnh biến đổi, gương mặt xinh xắn đó đột ngột phóng to hơn, cảm xúc trên khuôn mặt đó mang tính xâm lược. Đôi mắt anh nặng trĩu, trên môi đột nhiên truyền tới cảm xúc mềm mại ấm áp, đầu lưỡi bị mút mắt. Lâm Mộ An nhíu mày, hàng mi khẽ run rẩy, từ từ mở đôi mắt nặng nề.
Trước mặt anh là khuôn mặt quen thuộc, trong miệng vẫn còn vương lại cảm giác âm ấm.
Mắt cô khép hờ hờ, lông mi dài quét qua gò má anh, đem lại cảm giác tê dại. Lâm Mộ An đưa tay đẩy cô ra nhưng không có tí lực nào. Mộc Miên phát hiện ra, cười nhẹ một cái, khó khăn lắm mới rời được môi mình đi.
"Cậu giận à?" Thanh âm của cô thấp xuống, kề sát bên mặt anh. Hơi nóng phả vào môi khiến anh nhớ lại cảm giác khi nãy.
"Cút ngay."
Anh thấp giọng khạc ra hai từ, giọng nói mang vẻ tức giận.
Mộc Miên cầm lấy cái tay đang đẩy cô ra, đan mười ngón tay vào nhau, sau đó mặt dày in một nụ hôn lên môi anh một lần nữa. Khi bờ môi ấm nóng của cô cọ vào môi anh, cô cảm nhận được hô hấp của anh lập tức dồn dập, giống như đang cố kìm nén cơn tức giận.
Mộc Miên thầm xì một cái, đúng là con hổ giấy.
Cô đứng thẳng người lên, rời đi. Lâm Mộ An buông tay cô ra, Mộc Miên dẩu môi lên, "Cậu bị sốt, phải uống thuốc."
Cô cúi xuống phía anh, Lâm Mộ An cực nhanh lùi về sau tránh né. Mộc Miên khẽ cười, vọt qua cái tủ cạnh đầu giường anh, cầm lấy cốc nước và thuốc đưa đến bên miệng anh.
Lâm Mộ An không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm, mở miệng, "Làm sao cậu vào được?"
"Không phải dưới chậu hoa bên phải cửa nhà cậu có chìa khóa dự phòng sao?"
Mộc Miên bình tĩnh trả lời, không cảm thấy chột dạ chút nào. Chỉ một ngày không được nhìn thấy anh là cô có thể biến thành quỷ luôn rồi, người ta nhìn thấy cô đều muốn tránh xa.
Hôm qua là do dì cả tới bất ngờ nên khi tan học cô mới chạy ngay về nhà, không nghĩ tới sau đó anh nghỉ học nguyên một ngày. Cô không thấy bóng dáng anh, liền đi hỏi chủ nhiệm lớp thì mới biết được anh xin phép nghỉ ốm. Nghĩ tới trận mưa nhỏ ngày hôm trước, Mộc Miên hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra, vì vậy buổi trưa được nghỉ là cô đến nhà anh ngay.
Cửa nhà đương nhiên bị đóng chặt, nhưng Mộc Miên đã từng nhìn thấy anh lấy chìa khóa từ dưới đáy của chậu hoa, vì vậy nên cô ra vào vô cùng dễ dàng. Khung cảnh trong phòng khiến cô kinh hãi, nhất là khi cô đẩy cửa phòng ngủ ra, cảm giác chua xót đau đớn dồi dào chiếm toàn bộ trái tim cô.
Cửa sổ đóng chặt, cả căn phòng chìm vào không gian u ám tối tăm. Anh bọc mình vào trong chăn,
sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch, lông mày không nhíu xuống nữa mà nhìn rất bình yên, dường như âm thanh vang dội từ cửa truyền vào lúc nãy không hề ảnh hưởng đến anh chút nào.
Mộc Miên đặt tay lên trán anh, đúng như cô nghĩ, nóng ran cả một mảng.
Lúc đó cô chỉ hận không thể lôi anh ra mắng một trận, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hít sâu vài hơi rồi đi ra ngoài mua thuốc, tiện thể mua thêm chút gạo và thịt. Kết quả sau khi trở về, cô bật bếp thì phát hiện không có gas.
Mộc Miên liền đoán ra được vấn đề. Lâm Mộ An bị mưa bắn vào người thì cũng không yếu ớt đến mức này, chỉ tối hôm đó anh lại tắm bằng nước lạnh. Khí hậu ở nơi đây, dù có là tháng Tư thì đến đêm nhiệt độ cũng hạ thấp, đi ngủ phải đắp một tấm chăn mỏng.
Mộc Miên không thể hiểu nổi sao anh sống được đến tận bây giờ.
Khó trách anh sẽ tự sát.
Sau khi tìm hiểu về cuộc sống của anh thì mới biết, anh không hoàn toàn sống một cuộc sống thật, chỉ là miễn cưỡng sống cho qua.
Mộc Miên kìm nén giọt nước mắt đang trào trực tuôn rơi, hít một hơi thật sâu. Sau khi gọi điện cho công ty gas và trả phí, cô vo gạo, nấu nước sôi và cắt thịt một cách thành thạo, rồi lấy thuốc ra đặt trên đầu giường của anh.
Mộc Miên nhìn anh thật lâu, không đành lòng để gọi anh dậy.
Gương mặt ấy đến giờ phút này vẫn còn nhợt nhạt, làm người ta cảm thấy thương xót trong lòng. Hàng mi ngay ngắn, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng đẹp mắt, một nửa bên mặt của anh vùi vào trong gối, chỉ để hở một nửa còn lại, vừa tinh xảo vừa đẹp trai.
Mộc Miên ngồi ngắm ngây ngốc không biết bao lâu, đến khi ngửi thấy mùi thịt cùng nước hầm bay tới, cô mới phản ứng được. Cốc nước sôi cô đặt trên đầu giường lúc nãy đã nguội rồi.
Cô khẽ thở dài.
Cô bê cốc nước ra ngoài, cốc nước khi nãy còn nóng hổi, bây giờ đã nguội bớt. Cô cầm muôi lên, khuấy đều cháo trong nồi, để bếp nhỏ lửa rồi tiếp tục đun thêm một chút. Cô mang nước vào một lần nữa, nhìn người đang ngủ say kia, trong lòng không hiểu tại sao lại nảy ra một vài suy nghĩ đen tối.
Mộc Miên quỳ bên mép giường, hơi cúi người xuống, vừa vặn có thể hôn lên môi anh. Cô nhìn chăm chú nhìn anh vài giây, không do dự đặt môi lên.
Mềm không thể tả nổi, so với lần trước thì Mộc Miên thích lúc Lâm Mộ An im lặng như này hơn. Cô khép hờ đôi mắt, trăn trở trên bờ môi anh một lúc lâu, nhẹ nhàng dò xét tiến vào bên trong.
Có lẽ là bở vì sốt nên cả môi và miệng anh đều nóng bỏng, hòa quyện với môi lưỡi của cô. Trong lòng Mộc Miên khẽ run lên, cô say mê hấp thụ hơi ấm nóng trong miệng anh, đắm chìm trong đó, không kiềm chế được.
Cho tới lúc trên mặt truyền tới cảm giác ngứa ngứa như có sợi lông phất qua phất lại, Mộc Miên mới hoàn hồn, nhưng cô không hề dừng lại mà còn mạnh mẽ hơn. Đúng theo dự đoán, người phía dưới tỉnh lại giống như một con thú nhỏ nổi giận, lấy đôi tay vô lực đẩy cô.
Trong đầu cô đột nhiên lóe lên hai từ: nhõng nhẽo.
Mộc Miên cười đắc ý, bị nghiệp quật rồi. Lần trước bị anh đẩy, bả vai cô vẫn còn hơi đau, bây giờ anh không thể đẩy nữa.
Nhìn bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng kia, lòng cô lại ngứa ngáy khó chịu. Mộc Miên ngay lập tức tỏ vẻ không để ý, nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen quấn quít vào nhau, lòng bàn tay của hai người áp sát, từng đợt tê dại từ bàn tay truyền đến tận sâu bên trong lục phủ ngũ tạng.
Cảm giác này so với việc hôn anh còn tuyệt vời hơn nhiều.
Mộc Miên nhìn anh đang liếm bờ môi, không nhịn được lại mổ nhẹ lên đó một phát.
Anh tức giận, mặt đỏ bừng bừng. Mộc Miên cười, quyết định không chọc tức anh nữa, quay ra lấy thuốc cho anh. Kết quả là người nào đó nhìn cô như nhìn kẻ thù. Mộc Miên cười sung sướng, mang thuốc và nước đến bên miệng anh.
Đối với hành động "không mời mà tới" của cô, anh hết sức bất mãn. Sau khi nghe cô trả lời lại càng bất mãn hơn, anh nghiêng đầu qua một bên, tỏ rõ vẻ khó chịu. Mộc Miên đang ở đây ép anh uống thuốc, nếu không phải vì anh đang rất mệt thì đã sớm đi ra ngoài từ lâu rồi.
"Ngoan, nghe lời tớ đi. Cậu uống thuốc rồi mới có sức đuổi tớ ra ngoài nha~~".Mộc Miên mỉm cười, nhẹ nhàng dỗ dành, tiếp tục đưa thuốc đến gần miệng anh, giống như đang dỗ trẻ con vậy.
"Cút ngay."
Lâm Mộ An lạnh lùng mở miệng, đẩy tay cô ra. Cốc nước trong tay cô bị sánh ra ngoài không ít, rơi vào cái chăn màu trắng bên dưới, hết sức nổi bật. Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xinh đẹp kia bây giờ toàn là khí lạnh.
Mộc Miên không cười nữa.
"Cậu không uống đúng không? Được, vậy tớ đút cho cậu nha~~".
Cô cho viên thuốc vào miệng, vị ngọt và đắng đồng thời tan ra. Mộc Miên nắm lấy cằm của anh, dán môi mình lên, cạy mở môi anh ra, nhanh chóng dùng lưỡi đẩy viên thuốc qua miệng anh.
Không chờ anh phản ứng lại, cô lập tức cầm cốc nước lên, đổ vào miệng anh.
Một loạt động tác nhanh nhẹn dứt khoát xảy ra nhanh như chớp, không quá 3 giây. Lâm Mộ An sững sờ ngây ngô ngồi đó, viên thuốc cùng với nước đã trôi xuống khỏi cổ họng, đi vào dạ dày.
Anh không hề phòng bị một chút nào. Anh không thể ngờ được Mộc Miên lại biết dùng phương pháp này để đút thuốc cho anh.
Lâm Mộ An càng tức giận, đầu càng đau hơn.
~Tác giả có lời muốn nói: " Thiếu niên kiêu ngạo gặp phải thiếu nữ lưu manh soái khí cũng không thể làm gì được. Hahahahaha!:)))".~