Chuyện này kết thúc bằng việc Lâm Mộ An ngủ ở phòng khách một tuần, thật lâu sau đó Mộc Miên cũng chẳng cho anh sắc mặt tốt lúc nào, từ đó về sau, chuyện lớn chuyện bé, Lâm Mộ An cũng không dám giấu cô.
Thời gian từng ngày trôi qua, sau khi Lâm Mộ An xuất bản các tác phẩm của mình, Mộc Miên cũng từ nghiên cứu sinh năm một lên năm hai, bắt đầu chính thức tiến vào phòng thí nghiệm, làm trợ thủ cho giáo sư Lý.
Mỗi ngày đều làm thực nghiệm, làm thực nghiệm, làm thực nghiệm, một ngày 24 giờ thì hết mười tiếng là ngâm mình ở phòng thí nghiệm.
Như lời Lâm Mộ An nói chính là, qua mấy năm nữa, nữ khoa học đâu không thấy, mà thấy nhân bản của mẹ Mộc Miên.
Nói xong, lại thở dài cảm khái.
May mắn còn có anh cả ngày ở nhà làm freelancer, bằng không về sau con của bọn họ, có khi sống dở chết dở.
Mộc Miên nhìn tư liệu trong tay cũng không ngẩng đầu lên, cười nhạt: Nói giống như chính anh tự nấu cơm vậy.
Sau đó lại liếc mắt nhìn anh, chế nhạo: Thật là lo chuyện bao đồng.
Lâm Mộ An tức khắc á khẩu không trả lời được.
Tuy nhiên, lúc Mộc Miên bận rộn nhất, cũng thường xuyên không về nấu cơm, dần dà, Lâm Mộ An cũng có thể nấu được mì sợi hoặc là xào vài món đơn giản.
Ví như cà chua xào trứng, ớt xanh xào trứng gà, hành tây xào trứng gà linh tinh.
Tết Âm lịch năm nay, Mộc Minh cùng Triệu Huyên có một tuần nghỉ, hai người về nhà ăn tết, Mộc Miên nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định da mặt dày đem Lâm Mộ An mang về nhà.
Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, làm lơ hoàn toàn.
Mộc Miên đau lòng không thôi, chỉ có thể lúc riêng tư quan tâm săn sóc anh một chút, muốn ở trước mặt ba mẹ nói vài câu tốt cho anh.
Ví như:
Lấy ra một đống truyện tranh đặt ở trên bàn trà, lơ đãng mở miệng: Lâm Mộ An năm nay ra một bộ truyện do bản thân anh làm đấy.
Hai người một người đọc báo, một người xem TV, thờ ơ.
Lại ví như:
Mang sang hai món tự nấu đơn giản, hiến vật quý: Lâm Mộ An hiện tại mỗi ngày nấu cơm cho con ăn đấy.
Hai người nếm một ngụm, sắc mặt lãnh đạm: Hương vị cũng bình thường.
Bảy ngày Tết Âm Lịch trôi qua, quan hệ của bọn họ vẫn là không hề tiến triển, so với trước đó không hòa hoãn hơn chút nào.
Ngược lại Lâm Mộ An lại càng buồn hơn.
Từ đó về sau, Mộc Miên hoàn toàn từ bỏ cái nhiệm vụ gian khổ này.
Sau khi kết thúc nghiên cứu sinh năm hai, trên các trang web trong nước đã tìm không ra tin tức về Lâm Mộ An, đối với một minh tinh đã ở ẩn, không có người nào còn để ý đến anh.
Sau khi tác phẩm đã hoàn thành công chiếu vào nửa năm trước, Lâm Mộ An liền chậm rãi rời khỏi tầm mắt công chúng, mà những hợp đồng quảng cáo kia cũng bỏ hết.
Thế giới đầy danh vọng và hào nhoáng kia, cũng tựa như là một giấc mơ.
Nghỉ hè hai người theo thường lệ đi ra ngoài chơi một vòng, bọn họ lần này đi Maldives lặn xuống biển xem cá, xem trời xanh mây trắng biển xanh cát vàng, hai người mang kính râm mũ rơm nằm ở trên ghế chống đầu uống nước dừa.
Quanh thân đại đa số đều là vợ chồng mới cưới và người yêu, tùy ý cũng có thể thấy được cảnh nam nữ ôm hôn ngọt ngào.
Mộc Miên đang nhìn đôi nam nữ màu da mái tóc khống giống nhau ở đối diện đang nhiệt liệt hôn nhau, cắn ống hút trong miệng nhìn chằm chằm Lâm Mộ An bên cạnh cười không ngừng.
“Chúng ta đây là đi tuần trăng mật sớm sao.”
Anh không nói gì, mặt vô biểu tình, hầu kết khẽ nhúc nhích, hút miếng nước dừa, lên tiếng.
“Miên Miên, trở về chúng ta thuận tiện đi Giang thành lãnh chứng đi.”
Ngữ khí điềm đạm tự nhiên giống như là nói với Mộc Miên đêm nay chúng ta ăn cái gì.
Nếu không phải anh đọc rõ từng chữ, Mộc Miên cũng sắp hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.
Cô gỡ kính râm xuống nhìn chằm chằm Lâm Mộ An, gương mặt tinh xảo kia bị cái kính ra to lớn che đi hết phân nửa khuôn mặt, thấu kính đen bóng phản chiếu khuôn mặt của cô, không nhìn thấy được biểu tình phía dưới kính kia của anh.
Mộc Miên cúi người qua, gỡ cái kính râm chướng mắt trên mặt anh xuống, Lâm Mộ An đang trợn tròn mắt lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh phiếm ánh nước, sáng trong.
Mộc Miên nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp mắt kia gần như gằn từng chữ một mở miệng.
“Anh mơ đi.”
Mộc Miên nói xong lời tàn nhẫn đó, ngày hôm sau khi rời giường liền thấy được ở trên ngón tay có một cái nhẫn kim cương lộng lẫy, người trong gương dở khóc dở cười, cô nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó xoay người trở về phòng kéo cái chăn trên giường ra.
Cái người giả bộ ngủ kia lập tức gãi gãi tóc ngồi dậy.
“Miên Miên sớm nha”, trên gương mặt xinh đẹp của anh đều hiện lên vẻ lấy lòng, Mộc Miên khoanh tay trước ngực cười như không cười nhìn chằm chằm anh, một người ngồi ở một người đứng, hơi có chút từ trên cao nhìn xuống.
Cô vươn tay về phía anh, đem cái cái thức sáng lấp lánh trên tay cô cho anh xem, cố ý mở miệng: “Sao lại thế này, bây giờ tặng lễ vật đều đưa nhẫn kim cương nha, thật là một phần đại lễ đấy.”
“Miên Miên ——” anh lấy lòng cười cười, đôi mắt cong cong khuôn mặt chân thành tha thiết: “Anh đây là đang cầu hôn.”
“Biến.”
Mộc Miên lập tức đem cái nhẫn trong tay tháo xuống ném lên trên người anh.
Chạng vạng cùng ngày, nhân viên tạp vụ của khách sạn dẫn cô tới bãi cát, Mộc Miên có chút ngây ngốc.
Chân trời ánh lên màu sắc mỹ lệ, biển xanh vô ngần, trước mặt là vô số hoa hồng chồng chất thành hình, tầng tầng lớp lớp, mỹ lệ lại đồ sộ, bốn phía có bốn cây cột, treo một tầng vải lụa mỏng hồng nhạt, tùy ý bay theo gió.
Đỉnh đầu đầy bong bóng bay đầy sắc màu, dưới chân là thản đỏ thẳng táo, đầu bên kia, chậm rãi xuất hiện một bóng người.
Anh mặc tây trang màu đen, tay cầm một bó hồng thật lớn, chậm rãi đi đến trước mặt cô, sau đó quỳ một gối, lấy ra một cái nhẫn kim cương tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp trịnh trọng mà thành khẩn.
“Miên Miên, em có đồng ý gả cho anh không?”
Mộc Miên chớp chớp mắt, nhịn lại ý cười, nghiêm túc mở miệng.
“Sao lại làm tới mức này?”
“Em tức giận nên anh muốn dỗ em”, anh tiếp tục quỳ gối dưới chân cô, mở to mắt trả lời.
“Vậy sao ban đầu anh lại không làm như vậy?” Mộc Miên nhướng mày, làm hại cô tức giận một hồi.
“Bởi vì anh không biết, kỳ thật trong lòng mỗi một cô gái đều một tiểu công chúa.” Lâm Mộ An trả lời đúng sự thật, vô cùng chân thành mở miệng.
“Miên Miên, thực xin lỗi, anh về sau nhất định sẽ luôn luôn cưng chiều em như một tiểu công chúa, em gả cho anh đi.”
“Nếu anh đã nói như vậy, em đây liền đáp ứng!”
Mộc Miên giả vờ miễn cưỡng làm, sau đó vươn bàn tay ngọc ngà về phía anh, Lâm Mộ An lập tức hoan thiên hỉ địa nắm đầu ngón tay cô, thật cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Thời tiết lạnh lẽo, lạnh thấu tâm can, quanh quẩn ở trong đó, Mộc Miên nhẹ nhàng cong khóe miệng, nhìn chằm chằm người trước mắt, giống trước nhưng cũng khác trước nhiều.
Về Giang thành trước một ngày, Mộc Miên gọi điện thoại cho Triệu Huyên, sau khi biết được chuyện này, kia đầu an tĩnh hồi lâu, mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài, tiếp theo điện thoại bị cắt đứt.
Ngày hai người đi Cục Dân Chính, vẫn nóng bức vô cùng, thời tiết sáng sủa, bầu trời cơ hồ biến thành màu trắng.
Mộc Miên vẫn mang một chiếc sơ mi trắng, cùng Lâm Mộ An rêu rao khắp nơi.
Nhưng mà trước cửa lại không có một bóng người.
Không có ai thời khắc nóng nực như vậy chạy tới lãnh chứng.
Chỉ có bọn họ.
Thủ tục diễn ra suôn sẻ, chuỗi thủ tục trôi chảy vô
cùng, nhân viên cầm sổ đỏ nhìn Lâm Mạt An, có chút do dự hỏi.
“Anh là… Lâm Mộ An?”
“Tôi là Lâm Mộ An.” Anh hơi hơi gật đầu, bởi vì tâm tình tốt, khuôn mặt thoạt nhìn hết sức nhu hòa.
“Kia… Có thể ký tên cho em không! Em rất thích anh”, cô khẩn trương nuốt nuốt nước miếng xoa xoa tay, ánh mắt nhìn về hướng Mộc Miên, ngữ khí vô cùng phức tạp: “Không nghĩ tới thế mà em sẽ đích thân làm thủ tục kết hôn cho anh…”
“Khả năng không được rồi”, Lâm Mộ An quay đầu nhìn chằm chằm Mộc Miên khóe miệng mỉm cười: “Vợ tôi sẽ tức giận.”
Mộc Miên làm nghiên cứu sinh một học kỳ cuối cùng, phòng thí nghiệm tạm thời an bài công việc, yêu cầu đi nam cực khảo sát, với thời gian hai tháng.
Lâm Mộ An tức khắc buồn bực.
Từ khi anh định cư ở chỗ này, hai người trước nay đều không có trải qua ly biệt lâu như thế, Mộc Miên nhớ rõ lần lâu nhất gần đây, vẫn là bởi vì Triệu Huyên đột nhiên sinh bệnh nằm viện, cô đi qua chăm sóc một tuần
Lúc ấy Lâm Mộ An cơ hồ mỗi đêm gọi điện thoại cho cô đến khi ngủ, lúc Mộc Miên trở về, chỉ cảm thấy cả người anh đều tiều tụy vài phần, mặt nhỏ một vòng.
Trước kia đất khách thời điểm, đảo còn cũng miễn cưỡng chịu đựng, nhưng ở bên nhau lâu rồi lúc sau, liền thật là khó có thể tách ra.
Cảm giác một người thời điểm chính là trống rỗng, trong thân thể phảng phất thiếu một khối, như thế nào đều không thích hợp.
Nhưng lần này lại không có biện pháp cự tuyệt, sư huynh khoảng thời gian trước không cẩn thận té từ cầu thang xuống, hiện tại còn nằm ở bệnh viện, giáo sư Lý tuổi lớn, cái đầu đề này vẫn là cô luôn theo.
Mộc Miên đạo nghĩa không thể chối từ.
Nam cực điều kiện gian khổ, có đôi khi điều hòa thường xuyên xuất hiện trục trặc, bọc hai tầng chăn nửa đêm cũng vẫn sẽ bị lạnh tỉnh.
Mộc Miên là một người cực kỳ sợ lạnh, tại loại thời điểm này liền càng nhớ Lâm Mộ An, tính anh tuy rằng lãnh đạm, nhưng cơ thể lại rất ấm áp, buổi tối ôm vào, tựa như cái bếp lò tự nhiên vậy.
Cô lúc này rốt cuộc hiểu rõ Lâm Mộ An ở nước ngoài tâm tình thế nào, hoàn toàn không dám gọi điện thoại cho anh, vừa nghe đến thanh âm quen thuộc kia, đôi mắt liền khống chế không được nóng lên. Mỗi lần anh gọi tới, Mộc Miên luôn vội vàng nói vài câu liền ngắt máy, cô sợ nếu tiếp tục nói tiếp, bên kia liền biết cô đang khóc.
Tối hôm nay điều hòa lại hư rồi, Mộc Miên ở trên giường trằn trọc, tay chân đều lạnh lẽo, cô cuộn tròn người, gắt gao nhắm mắt lại thôi miên chính mình.
Đang thiu thiu ngủ, đi động lại vang lên, Mộc Miên nhanh chóng cầm điện thoại.
Sau đó đặt bên tai, trên cái gối.
Cơ thể bắt đầu rùng mình.
“Alo.”
“Miên Miên, ngủ rồi sao?” Am thanh mát lạnh vang lên bên tai, ôn nhu lại hỗn loạn kéo dài tình ý, hốc mắt nháy mắt nóng lên, Mộc Miên hít hít cái mũi ổn định âm thanh.
“Còn chưa có đâu ——”
“Ta cũng chưa”, đầu kia cười thấp hai tiếng, sau lại thấp giọng dò hỏi: “Em ở bên kia lạnh hay không, nhất định phải mặc nhiều chút, nghe nói đều là âm mấy độ…”
Anh vừa dứt lời, Mộc Miên liền chịu không được, cô ủy khuất mở miệng, thanh âm khẽ run, lại mềm như bông, nghe được làm tâm đau không thôi.
“Lạnh, rất lạnh, điều hòa lại hư rồi, đến ngủ cũng không yên…”
Mộc Miên không nhớ rõ chính mình sau lại nói gì đó, dù sao chính là không ngừng khóc, điện thoại không biết là khi nào tắt, khi ngủ một giấc dậy, trên mặt rất lạnh, sờ một cái, trên mặt tất cả đều là vệt nước.
Cô ổn định cảm xúc, tiếp tục làm như không có việc gì đi làm.
Chạng vạng hôm sau, ở bên ngoài căn cứ lại gặp được Lâm Mộ An.
Anh mặc áo bông thật dày, trên mũ có một vòng lông tơ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, trên người chỉ mang một cái balo, đôi tay cắm ở trong túi vẫn không ngừng dậm chân.
Mộc Miên lập tức liền nhào tới, khó có thể tin.
“Anh tới kiểu gì thế?!”
“Ngồi máy bay, ngồi thuyền.”
Lâm Mộ An duỗi tay nâng mặt cô, cúi đầu hôn xuống, đầu nhón tay anh thực lạnh, môi lại rất nóng, hôn đến người có chút nhũn ra, Mộc Miên ôm chặt anh, an ủi nỗi khổ tương tư hơn một tháng qua.
Thẳng đến khi bên tai truyền đến hai tiếng ho trầm thấp, Mộc Miên mới giật mình hoảng hốt buông anh ra.
Quay đầu lại, đồng sự lão Ngô đang đứng cách đó không xa, trêu ghẹo nhìn chằm chằm hai người.
Lần này, lý trí nháy mắt thu hồi.
“Tiểu Mộc à, đây là bạn trai hả?”
“Dạ”, Mộc Miên ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Vậy tối nay thằng bé ở chỗ nào?”
Vừa dứt lời, Mộc Miên liền ngây ngẩn cả người, đối với nhân viên nước ngoài từ căn cứ đến nhận phòng phải báo cáo trước, phải thông qua thì mới thu xếp được. Lâm Mộ An tới đột ngột, mà trừ bỏ nơi này, cũng không có địa phương khác có thể ở.
“Không có… Làm sao bây giờ?” cô khóc lóc mà nhìn lão Ngô, nôn nóng lại bất lực.
“Như vậy, con đừng có gấp, ta tìm sở trưởng nói một chút, nhìn xem có thể châm chước hay không.”
“Được được, phiền toái người Ngô thúc.”
Cuối cùng vẫn là đặc biệt phê chuẩn anh có thể ngủ lại một đêm, nhưng là ngày mai phải rời đi, Mộc Miên thở phào một hơi, lập tức đem anh vào phòng của mình. Điều hòa vẫn hư, công nhân tu sửa tới nhìn một chút, cuối cùng phát hiện thiếu một cái linh kiện, vì thế còn phải đợi mấy ngày, độ ấm trong nhà so bên ngoài cao hơn vài độ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.+
Mộc Miên đun nước ấm, hai người miễn cưỡng tắm rửa một cái liền lên giường bọc chăn sưởi ấm.