“ Không” Tất cả mọi người hoảng hốt, đồng thanh kêu lên
Nhưng không phải vì Hắc Hàn Phong và là vì Lăng Triệt...
Trong khi anh ta bận nói chuyện và tập trung vào Hắc Hàn Phong thì Lâm Tịnh Nghi đang chờ đợi thời cơ từ trên máy bay thấy hắn ta không tập trung nhắm bắn vào tay đang cầm súng không chế Bạch Du Nhiên
Nhờ vậy, Bạch Du Nhiên nhanh chống thoát ra, chạy nhanh về phía Hắc Hàn Phong mới chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc mọi người không kịp định thần
Nhưng có một người thức tỉnh ngay sau đó, John cầm súng nhắm vào bóng lưng đang chạy của cô mà bắn ‘ Đoàng’
Viên đạn nhanh như chóp lao tới, Bạch Du Nhiên không có cơ hội né tránh, nhưng Hắc Hàn Phong đã nhanh chóng lao tới, chấn trước mặt cô, hứng trọn lấy viên đạn...
Dòng máu đỏ tươi từ ngực anh chảy xuống, nhưng viên đạn không hề làm anh ngã ngụy
- “ Không” Bạch Du Nhiên kịp thời phản ứng chạy đến ôm chằm lấy anh, nước mắt chảy ra
Anh lao khô giọt nước mắt trên mặt cô, giọng nói lạnh lùng nhưng mang chút dịu dàng khuyên nhủ nói:
- “ Anh không sao!”
Lúc này, Hắc Hàn Phong bình tĩnh hơn ai hết. Bởi vì anh biết lúc này đây, anh mà ngã xuống thì cô ấy sẽ gặp chuyện, với
lại chuyện anh bị đạn bắn như thế này chỉ là chuyện cỏn con, ngày xưa anh bị thương còn nguy hiểm hơn, nặng hơn bây giờ..
Cuộc chiến lúc này, lại tiếp tục diễn ra. Hai bên không ai nhượng bộ, Bạch Du Nhiên được Hắc Hàn Phong che chấn phía sao cực kỳ cẩn thận tham chiếm
Bất ngờ một con thuyền lùng lây cực độ, mọi người điều đứng không vững...
Bạch Du Nhiên tay đang nắm lấy áo anh- Hắc Hàn Phong bị buông lỏng, cô ngã xuống đầu và đập mạnh vào thành thuyền máu tương rất nhanh chảy ra, đầu óc cô choáng váng...
Khi cô bị tách ra, những viên đạn không được kiểm soát đã rời khỏi họng súng lao ngay về phía cô, âm thanh của súng “ Đoàng, đoằng “ choáng ngợp. Cô chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu ‘ Cẩn than của Lâm Tịnh Nghi, Chấn Dương và Minh Khang, kịp nhìn thấy hình dáng vội
vàng lao tới cô một lần nữa của anh- Hắc Hàn Phong, nhưng tất cả điều không kịp...
Cô cứ tưởng lần này mình sẽ không qua khỏi, nhắm mắt lại, chờ đợi những cơn đau ập đến, nhưng qua một lúc vẫn không có cảm giác gì, mở mắt ra cô thấy Lăng Triệt lao đến, hứng trọn những viên đạn ấy cho cô. Cô hoảng hốt, vẫn không tin được rung rẩy hỏi:
“ Tại.... sao? Tại sao... anh lại làm như thế?”
- “ Anh... xin lỗi... Và chúc em mãi mãi... hạnh phúc... Anh ta là người em có thể dựa vào. Không giống như anh. Còn nữa thuốc anh tiêm cho em chỉ là thuốc bổ thôi. Em đừng lo. Hãy sống thật hạnh phúc, vì em.. xứng đáng với điều đó.” Lăng Triệt lần đầu tiên nhìn cô mỉm cười, không chút tính toán và như được giải thoát
- “ KHÔNG” Cô rung rẩy muốn chậm vào anh, rõ ràng rất hận tại sao, tại sao đến cuối cùng lại như vậy... Anh có ý đồ gì vậy Lăng Triệt...
Cô hoảng hốt đầu óc vừa đau nhứt, và đau khổ vì cảnh tượng mà cô chứng kiến, không chịu nổi cú sốc mà ngất xỉu.
Khi cô ngã xuống đã được anh- Hắc Hàn Phong ôm chặt vào lòng, xuýt nữa thì anh đã mắt cô, ôm cô thật chặt như thể khảm cô vào thân thể mình như vậy có thể làm cho anh đỡ lo lắng..
Anh huýt sâu một hơi, ra lệnh cho thuộc hạ dừng chiến, rồi nhìn John nói:
- “ Trận chiến lần này coi như kết thúc. Coi như vì ông chủ của câu đã hứng chịu dùm vợ tôi mấy viên đạn, tôi sẽ không tính toán chuyện cậu bắt cóc cô ấy. Nếu cậu không phục cứ việc đến lần nữa”
Nói rồi anh xoay người ôm cô lên máy bay, cùng Chấn Dương và Minh Khang nhanh chống rời đi