"Hay do làm trời làm mây quá lâu nên em quên mất chồng em là ai? Quên mất cả việc con em đang nắm giữ vị trí gì? Ngải Liễu à, khi xưa em hiểu chuyện, dịu dàng biết bao nhiêu thì bây giờ em quá đáng, làm càn bấy nhiêu.""Nói tới nói lui thì con trai lớn nhà này cũng đường đường là một Đại soái.
Giữa thanh thiên bạch nhật em hung hăng nhào đến xách tai con lên như vậy, em có nghĩ đến cảm nhận của con không? Có nghĩ đến thể diện của nó không?""Rõ ràng lần này con trai vạn may ngàn mắn mới thoát được khỏi hiểm nguy.
Người nó mang về cũng chính là ân nhân của nó, người ta còn đang bị thương em thấy không? Chưa gì em đã gieo tiếng ác, nói người ta dụ dỗ con trai em.
Mắng mỏ, làm trò ngay trước cửa nhà.
Quả thật là chẳng ra thể thống gì cả!"Nói xong, Kiện Hoa cũng không muốn tiếp tục nhìn mặt Ngải Liễu, một mạch ngồi lên xe điện, rời khỏi nhà.Hai đứa con ngược lại cũng không cảm thấy mẹ mình quá đáng cái gì, còn không phải khi xưa bà nội khó khăn mẹ đủ điều hay sao? Hiện tại gia đình bọn họ bù đắp lại cho mẹ thì có gì là không đúng chứ?"Mẹ, chúng ta không cần để ý đến bố và anh trai nữa.
Chúng con luôn đứng về phía mẹ, mẹ đừng buồn nữa mà." Hai chị em sinh đôi Kiện Nại và Kiện Nẫn tiến tới an ủi Ngải Liễu.
Thần sắc Ngải Liễu rưng rưng, thế nhưng dưới gầm bàn, hai bàn tay bà ta siết lại thật chặt.Đôi mắt Ngải Liễu sắc như dao găm liếc thẳng về cửa phòng Liêu Vãn đang nằm.
Hay lắm, giỏi cho một kẻ xa lạ.
Vừa mới đến nhà đã khiến cho chồng, cho con trai lớn của bà ta nặng lời với bà ta như vậy.
Đây đích thị là một con hồ ly tinh không hơn không kém, bà ta nhất định sẽ không để yên.Bên kia, sau khi Ly Hạc đáp phi thuyền mẹ L992 xuống trạm phi thuyền thì lập tức vào cung điện diện kiến Nữ hoàng."Ôi Ly Hạc, ta đã rất lo lắng cho con đấy." Người phụ nữ ngồi trên xích đu trông thập phần hiền từ, thế nhưng khí chất cao quý toát ra từ xương cốt khiến người đối diện bị áp đảo ít nhiều.
Thấy Ly Hạc đến, bà nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh anh.Người hầu bên cạnh nhanh tay đỡ lấy bà, khéo léo đi tuột về phía sau, đồng thời tránh dẫm lên tà váy của Nữ hoàng.Chiếc váy màu trắng trông thập phần tinh khiết, phần trên của chiếc váy được điểm xuyết tỉ mỉ bởi những viên kim cương lớn nhỏ, dưới ánh chiều tà, loại ánh sáng kiêu kì ấy phát ra khiến người khác phải mỏi mắt mà nhìn.Theo từng bước chân của Nữ hoàng, chiếc váy sang trọng nhẹ nhàng lay động, quả thật là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt."Thưa Nữ hoàng, ngài không cần phải lo lắng cho con.
Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết, còn về âm mưu của hành tinh Đen, con cũng đã kịp thời phát hiện."Nữ hoàng lắc đầu: "Ta là lo lắng cho con.
Ta từng hứa với Tổng Đại soái Ly Hằng sẽ bảo vệ con thật tốt.
Nhưng hiện tại, xem ra bản thân ta đang bội ước với anh ấy rồi."Tổng Đại soái ư? Đó là những chuyện đã từ rất lâu.
Hiện tại chỉ có Đại soái, hiện tại chỉ có thù địch tứ phía: "Nữ hoàng, bố con sẽ hiểu thôi ạ.
Ngài nên nghỉ ngơi, đừng lao tâm tổn trí vào những việc không đáng.
Bây giờ con đã sớm trưởng thành, cũng không còn là một đứa trẻ.”Nữ hoàng thở dài, bà đưa tay chạm vào gò má của Ly Hạc: "Đứa nhỏ này… từ năm hai mươi tuổi con đã phải huấn luyện cùng cơ giáp, cơ hồ quanh năm đều sinh sống trên phi thuyền.
Hiện tại đã ròng rã gần tám mươi năm trôi qua, con vẫn hoàn thành xuất sắc trọng trách trên vai.
Thế nhưng con cũng đã gần trăm tuổi, chuyện tình cảm… Hạc, là ta có lỗi với con."Nghe những lời nói này của Nữ hoàng, Ly Hạc cũng hiểu Nữ hoàng đã quan sát tất thảy mọi chuyện xảy ra ở Trái Đất.Thấy Ly Hạc im lặng không nói, Nữ hoàng hiểu rõ anh không muốn nhắc đến vấn đề này.
Tuy trong lòng bà rối ren nhiều cảm xúc, thế nhưng chỉ có thể giữ lại: "Được rồi, con về đi nhé.
Bình an vô sự là tốt rồi, hãy nhớ tranh thủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.""Vâng, con xin cáo lui." Nhìn dáng vẻ hiên ngang nhưng lại tràn ngập cô độc của Ly Hạc, đôi mắt Nữ hoàng cũng thấm đẫm nỗi buồn.
Tay phải của bà khẽ động, màn hình không gian lập tức hiện ra trước mắt.
Mà trên màn hình rộng lớn đó chính là hình ảnh của một đứa bé sơ sinh vô cùng bụ bẫm.*Sau khi diện kiến Quốc vương, Kiện Niên nhanh chóng trở về nhà.
Anh ta có chút hối hận đã mang Liêu Vãn về nhà của mình.
Biết rõ tính tình của mẹ mình là như thế, lẽ ra ngay từ đầu anh ta không nên đưa Liêu Vãn về nhà mới phải.Nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn, anh