Trái với Kiện Niên cảm thấy vui vẻ vì Liêu Vãn đã khen ngợi giọng nói của anh ta.
Ly Hạc lại cảm thấy có đôi phần lẻ loi, Liêu Vãn này… chính là khiến cho người khác có cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh cậu.
Hơn nữa, bộ dạng vừa xinh đẹp, vừa khả ái, vừa lạnh nhạt thế này cũng tạo ra một sức hút đặc biệt.Ở tinh cầu LI991, vì không còn bị phụ thuộc phương pháp sinh sản hữu tính.
Do đó, mỗi người đều có thể tự do lựa chọn người bạn đời của mình không phân biệt giới tính.
Dẫu là nam yêu nữ, nam yêu nam hay nữ yêu nữ đều là chuyện vô cùng bình thường.*Một tuần sau."Em nghỉ ngơi đi, để anh." Kiện Niên dịu dàng dìu Liêu Vãn ngồi lên tảng đá.
Liêu Vãn chớp mắt vài cái, gật đầu: "Anh lấy con dao này chuốt nhọn đầu của mấy cái cây đó.
Lội xuống dòng nước, khi nào thấy cá phải dùng hung khí cắm phập vào nó ngay."Liêu Vãn biết Kiện Niên sẽ làm được dù trên tinh cầu LI991 anh ta chưa từng thực hiện qua.
Bởi sau một thời gian chung đụng, cậu phát hiện người tinh cầu của LI991 vì có nền văn minh vô cùng phát triển nên ngay cả năng lực của họ cũng vượt xa người Trái Đất.Liêu Vãn thảnh thơi ngồi nhìn Kiện Niên bắt cá dưới sông.
Còn phía bên phải, Ly Hạc đang đi tìm cành cây khô dùng để nướng cá.
Tuyết đã ngừng rơi từ vài hôm trước, trận tuyết này đến rất đột ngột, đi cũng đột ngột không kém.Nhìn xuống cánh tay đang được băng bó sơ sài của mình, Liêu Vãn thầm than một hồi, không biết khi nào vết thương mới có thể đỡ đau nhức.
Dù sao cũng ở nơi rừng núi hoang sơ thế này, thuốc men gì đó đều không có.Nói đến cái tay bị gãy này, Liêu Vãn cũng biết được Ly Hạc và Kiện Niên dường như đang gặp khó khăn khi sinh tồn ở Trái Đất.
Vài ngày trước, hôm ấy vừa tỉnh dậy vào buổi sáng thì Liêu Vãn đã thấy trận tuyết đầu mùa này ngừng rơi.
Cậu xoay người vào trong xem xét Ly Hạc và Kiện Niên theo thói quen.Vốn dĩ hôm nay, Ly Hạc và Kiện Niên đã có thể khôi phục rất nhiều.
Nhưng khi Liêu Vãn nhìn thấy dáng vẻ bất thường của hai người bọn họ, vừa chạm tay vào da liền cảm giác như sắp phỏng đến nơi.Liễu Vãn quả thật bị hai người bọn họ dọa cho giật mình.
Rõ ràng tối qua vẫn còn rất bình thường, thậm chí cậu còn thấy rõ hai người bọn họ khôi phục không chậm.
Liêu Vãn không chần chờ, đi nhanh vào rừng tìm thuốc.Những loại cây cỏ này, chủ yếu đều do Liêu Vãn đọc được trong quyển sách cũ.
Bản thân cậu cũng từng không sợ chết thử qua, chính vì có tác dụng nên Liêu Vãn mới dám sử dụng cho người khác.
Liêu Vãn không hề trì hoãn, trèo rừng băng sông không ngơi nghỉ.Sau khi tìm đủ, Liêu Vãn nhanh chóng chạy về hang đá.
Nếu nói Ly Hạc và Kiện Niên may mắn cũng rất đúng, còn nói Liêu Vãn xui xẻo cũng không có gì sai.
Liêu Vãn vừa chạy về hang đá liền thấy có một con gấu to đang phá cái cửa đơn giản được làm từ cây cỏ.Khi còn ở nhà chứa, Liêu Vãn sớm đã nghe bọn lính đồn thổi rằng trong khu rừng này có gấu ăn thịt người.
Cậu bôn ba trong khu rừng rộng lớn này một đoạn thời gian vẫn không thấy gì cả.
Hôm nay, Liêu Vãn nhìn dáng vẻ hung tàn của con gấu đen có đôi mắt long sọc đỏ lừ trước mặt thì liền biết lời đồn thổi ấy là sự thật.Liêu Vãn cắn răng, cậu không thể vì mạng sống của bản thân mà ngó lơ được.
Mạng của cậu là một, mạng của Ly Hạc và Kiện Niên là hai.
Hơn nữa, hai người bọn họ căn bản là không hề có sức chiến đấu.
Tình trạng của bọn họ chẳng khác nào đứa bé sơ sinh, cậu không thể tham sống sợ chết rồi mặc kệ.Hiện tại nếu đánh lạc hướng nó, Liêu Vãn không nghĩ cậu có thể kéo dài thời gian được bao lâu.
Bởi con gấu này nhìn dáng vô cùng săn chắc, hành động nhanh gọn thế kia hẳn là chạy rất nhanh.
Tóm được vậy rồi, mục tiêu tiếp theo của nó chẳng phải là Ly Hạc và Kiện Niên ư?Nếu vậy, sự hy sinh của Liêu Vãn cũng không thật sự có tác dụng.
Do đó, Liêu Vãn quyết định giáp lá cà cùng con gấu này.
Bởi vì cậu có lửa, dùng lửa để đối kháng với nó cũng sẽ không bị thua quá thảm hại.
Liêu Vãn cầm bó đuốc cậu vừa làm xong từ cỏ, châm lửa rồi đi tới bên cạnh con gấu: "Này, tao ở đây cơ mà!"Con gấu đen gào thét, quay ra muốn tấn công Liêu Vãn.
Thế