Lúc Giang Tự buông điện thoại thì Sầm Trúc đang giải quyết hai múi quýt cuối cùng, phồng má nói: "Còn nhiều máu mà, cậu mà xông vào đánh trụ cao điểm nhiều hơn vài phát, thêm chút sát thương nữa có khi đập xong cmnr. Đội trưởng Giang ông hơi mất tập trung nhá."
Giang Tự lấy một quả quýt từ túi ra, liếc mắt nhìn cậu ta: "Không phải bảo cậu đừng có mở miệng à."
"Lỗi của tôi được chưa." Sầm Trúc đưa hai tay lên đầu hàng, "Tôi tới đón đội trưởng Giang của chúng ta về căn cứ, Tiểu Ngư nói với tôi không có ông người ta mấy ngày không ngủ được."
"....Cậu đừng có nghe cậu ta xàm xí."
Sầm Trúc cười cười, giải thích những sắp xếp tiếp đó cho anh: "9 giờ buổi sáng ngày mai toàn đội chúng ta đi chụp quảng cáo bên nhà tài trợ, ông về căn cứ với tôi ngủ một giấc rồi ngày mai đi cùng một xe luôn. Tôi và anh Khải chuẩn bị tốt cả rồi, bắt đầu từ mai ông phải về đội đánh huấn luyện thi đấu, thuận tiện xử lý cho xong nốt phát sóng trực tiếp nữa, sắp hết tháng rồi đấy, đừng có lười để dồn đến ngày cuối rồi live cả 24 tiếng đó nha."
"Nếu không phải do cậu và anh Khải một hai quăng tôi đến nơi này thì tôi đã sớm live xong rồi."
"Đây không phải là giúp ông nghỉ ngơi cho khỏe há, bệnh viện hơi bị thuận tiện đó, bất kỳ lúc nào cũng có thể được mát xa toàn thân." Sầm Trúc vừa nói vừa nháy mắt với anh, "Bác sĩ bảo phải cho tay ông nghỉ ngơi vài hôm, tôi với anh Khải đều cảm thấy ông có thể ở lại căn cứ, dù không đánh huấn luyện thì nghe phân tích sau trận đấu cũng được, không phải chú của ông cứ khăng khăng yêu cầu ông phải ở lại kiểm tra toàn diện xong lại bắt ông nghỉ ngơi cho tốt à. Tụi tôi cũng khuyên rồi nhưng mà hổng có được."
"......"
Sầm Trúc thấy biểu tình Giang Tự sốt ruột thì biết anh không muốn nói đến chuyện này nữa, lái sang chuyện khác nói tiếp: "Ông xem ông đi, ở bệnh viện thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nằm trên giường bệnh còn chơi game cho được. Thời gian nghỉ ngơi của đội quán quân tụi mình chả được bao nhiêu, có cơ hội sao không tận hưởng một kỳ nghỉ trọn vẹn đi?"
"Duy trì trạng thái đó, quay về còn phải đánh chung kết." Giang Tự cau mày nói, "Không thèm quan tâm đến giải quán quân nữa à?"
Sầm Trúc lẩm nhẩm bảo anh nói rất đúng, đứng lên xách va ly hành lý thu dọn giúp Giang Tự. Người dẫn đội ở các chiến đội thường phụ trách sinh hoạt của các đội viên, bao gồm mấy chuyện vặt như lông gà vỏ tỏi, vốn cũng chỉ cần quan tâm chút ít thôi nhưng Sầm Trúc có bản năng của người làm mẹ thì lại khác, kiên nhẫn đến mức không nhìn nổi nữa, còn tự gào lên kiếp trước KG phải tu mấy kiếp mới gặp người dẫn đội hoàn mỹ thế này được.
Giang Tự nhận lệnh cưỡng chế không được xuống giường bởi vì Sầm Trúc sợ anh phá rối đồ đạc quấy rầy cậu ta sắp xếp va ly, nhiệm vụ duy nhất chính là ngồi trên giường ăn hết bốn quả quýt đường Sầm Trúc cầm tới. Sầm Trúc một bên lôi đồ từ tủ quần áo ra sắp xếp gọn gàng nhét vào valy một bên câu được câu không nói nhảm với anh: "Lúc nãy chơi game cùng ai thế? Bí bí mật mật, còn không cho tôi nói chuyện."
"Một bạn nhỏ streamer." Giang Tự nói, "Tôi lấy app thay đổi giọng nói từ Trục Hạ anh cũng biết mà, đừng có nói ra bên ngoài là được."
"Ừm—" Ánh mắt của Sầm Trúc sáng bừng lên, "Chơi xạ thủ? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chơi đường giữa, đã hai mươi. Tuổi cũng lớn rồi, cậu đừng có mơ nữa."
"Không phải là bằng tuổi Hoa Hoa à, đúng là hơi lớn thật, chờ bồi dưỡng xong đã 21-22 rồi, đánh chẳng được bao lâu cả." Sầm Trúc tiếc nuối lấy đồng phục của KG trong tủ quần áo ném cho anh, "Tôi còn tưởng ông định như lúc trước tìm thấy Hoa Hoa vậy, tự bản thân thông đồng với mấy thiên tài nhỏ giúp chiến đội ha."
Giang Tự cầm khăn giấy lau tay, sau đó cởi đồng phục bệnh nhân sọc xanh xen trắng trên người mình ra, thay đồng phục đội Sầm Trúc ném cho anh— trừ thời gian nghỉ ngơi anh toàn ở trong căn cứ, cũng chẳng có đồ riêng gì, chỉ mặc mỗi đồng phục của đội là đủ rồi.
"Đâu ra lắm thiên tài thế." Giang Tự nói, "Bất Du luyện tập thế nào rồi?"
Vừa nói đến thì Sầm Trúc cũng ủ ê mặt mày: "Ầy, không ổn lắm. Có thao tác đấy nhưng không chịu nghe lời chút nào, cứ muốn xông lên phía trước, Tiểu Ngư cũng không cản nổi cậu ta."
Giang Tự không để ý lắm: "Cậu ta mới luyện có vài ngày, cho cậu ta thêm thời gian nữa đi. Trước đây năm người tụi tôi phối hợp cũng cẳng khác gì mấy con gà."
"Cũng không phải Qua muôn biển khơi màng chi nước, con người ta so với ông vẫn chênh lệch nhiều lắm đó."
Khóe miệng Giang Tự hơi nhếch lên, kiêu căng mà hừ một tiếng, xuống giường tìm giày thể thao của mình. Sầm Trúc thu dọn hành lý xong khóa va ly lại, cậu ta nhìn Giang Tự cả buổi, biểu tình có hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói: "Cậu biết Tiểu Ngư lớn hơn cậu nửa tuổi đấy, eo cậu ấy cũng không ổn lắm."
Tay cột dây giày của Giang Tự hơi ngừng lại: "Rồi sao đấy?"
Sầm Trúc hạ giọng nói: "Trước đó cậu ấy có đến tìm tôi, tôi thấy có vẻ như cậu ấy cũng có ý muốn lui về với cậu. Cậu giải nghệ chúng ta còn có Bất Du nhưng nếu Tiểu Ngư cũng rời đi thì tìm một chỉ huy giống cậu ấy có thể hơi khó khăn."
"Cậu cũng biết hiện tại mấy chỉ huy chơi trợ thủ đỉnh cao đều là bảo bối của các chiến đội, không phải chỉ cần tiêu tiền là mời đến được, trong đội vẫn luôn tìm kiếm mầm trợ thủ thích hợp nhưng chọn vài cái đều không qua nổi huấn luyện. Hoa Ngữ Giả, Trục Hạ và Noãn Đông đều không có biết chỉ huy, nhiều năm nay trong đội chỉ có ông với Tiểu Ngư chỉ huy được. Trước mắt ông chả đánh được bao lâu nữa, Tiểu Ngư thì vội vã giao vị trí chỉ huy cho Không Du, hai ngày trước hai người đấy còn cãi nhau một trận ở phòng huấn luyện nữa, nếu không thì tôi cũng chả sầu đến mức này đâu."
"Ai bảo tôi không đánh được bao lâu nữa thế, tôi chỉ muốn dự trữ nhân tài trước cho đội chúng ta thồi." Giang Tự hít sâu một hơi, đứng dậy xách va ly hành lý của bản thân đi ra ngoài cửa, "Quay về nào, tôi với Tiểu Ngư cùng nhau dạy cậu ta."
_________________
Căn cứ theo quy tắc bên liên đoàn League, đội vô địch và á quân của vòng loại mùa xuân sẽ trực tiếp vào cùng một bảng Champions Cup mùa hè, hạng ba đến hạng thứ mười phải tiếp tục trải qua các trận đấu để tranh suất thăng hạng.
Các trận thi đấu Vương Giả do liên đoàn sắp xếp khá dày đặc, các cuộc thi đấu với cường độ và tần suất cao là gánh nặng không nhỏ đối với các tuyển thủ, đặc biệt là các tuyển thủ lâu năm mà nói có khi đánh xong trận này không biết đánh nổi trận tiếp theo không.
Chiến đội có bối cảnh hùng hậu như KG vẫn luôn tiến thẳng vào trận chung kết và có lẽ chưa bao giờ vắng mặt trong các giải đấu bên liên đoàn, có thể nói cường độ thi đấu nặng nề nhất trong cả mùa giải, tần suất thi đấu của năm người gần như dày đặc, đánh từ đầu năm đến tận cuối năm nhằm lấy mức lương cao nhất có thể, nghỉ phép thì lại chẳng được bao nhiêu.
Bởi vậy giải mùa xuân này mà nói đối với KG rất quan trọng, nếu có thể thuận lợi vào top hai thì có thể dành ra được một tháng để Giang Tự có thể nghỉ ngơi, chắc chắn khiến anh có thể điều chỉnh trạng thái thật tốt.
Vì thế Giang Tự liền quay về với những ngày huấn luyện căng thẳng, trước đây tới gần ngày thi đấu mà bọn họ chơi điện thoại một chút thì huấn luyện viên như anh Khải vẫn luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua giờ đây cũng đã nghiêm khắc lên, vì để Trục Hạ không nhắn tin với nhóc em họ được còn tịch thu điện thoại của cả đội, đến tối khi huấn luyện xong cả rồi mới đưa lại cho bọn họ cầm đúng một tiếng, ngay cả thời gian để đăng Weibo tâm sự cũng chẳng đủ.
Lâm Kiều cũng nhắn tin bên Wechat vài lần hỏi anh có muốn chơi game cùng không. Giang Tự dùng lí do