Ngày hôm sau là chủ nhật, ngày 31 tháng 8.
Buổi chiều là thời gian Nhất Trung Thanh Thành đưa tin, ngày mai chính thức khai giảng.
Sau khi phân khối tự nhiên và xã hội vào học kỳ 2 của năm 1, trường học lại lần nữa chia lớp cho năm 2.
Bên ngoài nói lần này năm 2 không có thiết lập lớp mũi nhọn, nhưng thực tế đã đưa một số học sinh mũi nhọn của khối tự nhiên và xã hội tập trung ở một hai lớp.
Kế hoạch ban đầu là bồi dưỡng trước từng nhóm, xem thành tích của các học sinh năm 2 như thế nào.
Chờ thăng lên năm 3 xong lại tiến hành sàng lọc phù hợp, đem những bạn học có thành tích xuất sắc hơn nữa còn tương đối ổn định để vào lớp trọng điểm.
Lúc này bảng thông báo dưới lầu năm 2 đứng đầy người, tất cả học sinh mặc đồng phục đều ngẩng đầu lên, muốn xem mình bị phân tới lớp nào.
Duy chỉ có hai người không giống người thường, bọn họ trực tiếp lướt qua bảng thông báo, nhìn cũng không nhìn một cái, lập tức đi thẳng đến khu dạy học năm 2.
Trác Khởi nhìn đám người vây ở một chỗ, chậc chậc lắc đầu.
Sau đó bước nhanh đuổi kịp Trình Tinh Lâm, khoác vai cậu, ngữ khí khó nén vui vẻ: "Ài, Lâm Thần, cảm ơn cậu, bằng không chúng ta sẽ như chưng bánh bao bên đó giống bọn họ."
Loại thời tiết quỷ quái này, nóng muốn chết, còn muốn đứng sát bên nhau chịu tội.
Hai người bọn họ là bất đồng, đã biết trước mình học ở lớp nào.
Bởi vì ba của Trình Tinh Lâm và hiệu trưởng của Nhất Trung là bạn cũ, nghỉ hè còn đến nhà nhau chơi cờ.
Nói hết chuyện phiếm, nhắc tới tình huống chia lớp lần này.
Cho nên Trình Tinh Lâm đã sớm trực tiếp nắm giữ tư liệu.
Khi hai người đi vào phòng học lớp 1, phát hiện có người so với các cậu còn đến sớm hơn.
Đồng phục mùa hè của Nhất Trung chia thành nam nữ, màu sắc chủ đạo là trắng và đen.
Áo trên đều là sơmi màu trắng, nam sinh là cà vạt sọc trắng đen, nữ sinh là nơ bướm.
Dưới thân chia làm quần màu đen và váy dài màu đen.
Hôm nay Đan Ý mặc một chiếc áo sơmi trắng phối với váy dài đen.
Cô khá cao, tỉ lệ dáng người cân đối, váy chỉ dài đến đầu gối cô, tôn lên một đôi chân vừa mảnh vừa dài.
Đứng ở góc phòng học, một tay chống bên cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Trác Khởi đã sớm nhận ra cô, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Mỹ nữ chúng ta lại gặp nhau, duyên phận!"
Cậu sải bước đi đến trước mặt nữ sinh: "Tớ nói sao cậu lại quen mắt như vậy, thật sự là học sinh Nhất Trung sao?"
Đan Ý quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cậu một cái: "Không phải."
Sau đó cô đi đến tổ 4 ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ hàng thứ 2 từ dưới đếm lên.
Trác Khởi khó hiểu: "Vậy thì tại sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này?"
Vẻ mặt Đan Ý như nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn cậu: "Cậu nói xem?"
Trình Tinh Lâm từ phía sau cậu đi tới, vỗ đầu cậu: "Ngốc."
Sau đó cậu ngồi xuống vị trí phía sau chỗ trống cạnh nữ sinh.
Cậu không thích ngồi cạnh cửa sổ, bởi vì quá nóng.
Cuối cùng Trác Khởi mới có phản ứng bừng tỉnh đại ngộ.
Câu vừa rồi nữ sinh kia nói hoá ra là nói mát(*).
(*) Nói dịu dàng và như để khen nhưng thực ra với mục đích là chê bai trách móc.
Ngay sau đó cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh Trình Tinh Lâm, chống cằm nhìn bóng lưng nữ sinh: "Cậu nói ba người chúng ta là cái duyên phận gì."
Cậu vỗ đùi mình: "Ai nha, nếu thêm tiểu tiên nữ gặp được ở cửa hàng tiện lợi, Tứ Nhân Bang(*) chúng ta liền gom đủ!"
(*) hay còn được gọi là "bè lũ bốn tên" theo các phương tiện truyền thông của Việt Nam, là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất.
"Bè lũ bốn tên" là những thành viên hoạt động tích cực nhất trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc.
"Bè lũ bốn tên" bao gồm: Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao Trạch Đông), Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồng Văn.
Trác Khởi cảm thấy trên thế giới sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Hôm trước bọn họ còn cùng nhau ở cửa hàng tiện lợi tránh mưa, hôm nay lại lần nữa gặp lại là cùng một lớp, về sau vẫn là bạn học.
Này quả thực chính là định mệnh sắp đặt!
Đan Ý quay đầu lại nhìn cậu, ngữ khí sâu kín hỏi một câu: "Vậy cậu biết kết cục trước kia của Tứ Nhân Bang là gì không?"
"Cái gì?"
Đan Ý: "Ba người chết vì bệnh, một người tự sát."
Trác Khởi: "......"
/
Giữa trưa khi Cố gia ăn cơm, Cố Dĩ Trăn đang ngủ trưa vẫn chưa rời giường.
Cho nên chỉ có Cố Minh và Lộ Dĩ Nịnh ở đó.
Cố Minh là một nhà nghiên cứu, hiện đang làm việc ở viện nghiên cứu đứng đầu Thanh Thành.
Khoảng thời gian trước ông mới vừa kết thúc một dự án, cho nên nghỉ ngơi mấy ngày, thuận tiện ở nhà bồi con gái của mình.
Nhưng trước mắt lại có dự án mới, lại cần phải trở về.
Cơm nước xong, Cố Minh nhìn con gái bên cạnh, sốt sắng nói: "Trong khoảng thời gian này ba có khả năng không ở nhà, có chuyện gì con cứ tìm lão Chu.
Đương nhiên con cũng có thể gửi tin nhắn cho ba, ba có rảnh sẽ trả lời."
Ông nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy ốm của Lộ Dĩ Nịnh, vẫn là đem câu nói kia nói ra: "Bác sĩ nói tình trạng của con đã tốt hơn rất nhiều, những loại thuốc đó......dù sao cũng làm tổn thương cơ thể, con nên uống càng ít càng tốt."
Sau đó ông sờ đầu cô, tiếp tục nói: "Ba đã phân phó lão Chu bọn họ ngày thường làm một số món con thích ăn, còn có làm một ít canh bồi bổ cơ thể."
"Nếu đã về đến nhà, phải chăm sóc tốt cơ thể."
"Còn có......"
Cố Minh nói rất nhiều, đều là quan tâm đến cơ thể cô.
Lộ Dĩ Nịnh ở một bên lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại ông.
Mắt thấy sắp hết thời gian, Cố Minh cũng nên đi viện nghiên cứu.
Quản gia Chu lúc này cũng bước vào, vừa rồi ông đến gara lấy xe, tới để đưa cho Cố Minh chìa khóa xe.
Cố Minh cảm ơn ông ấy, sau đó đột nhiên nhớ tới còn có chuyện quan trọng chưa nói.
"Đúng rồi, con học ở lớp 1 năm 2, sau khi đến trường học cứ trực tiếp đến lớp báo danh là được."
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được, vẫn là A Trăn đưa con tới đó đi."
Nhưng quản gia Chu ở một bên nhắc nhở: "Thiếu gia vẫn luôn đi xe đạp, hơn nữa xe cậu ấy không có ghế sau."
Cố Minh: "Vậy thì lắp ghế sau cho xe nó."
Cố Dĩ Trăn vẫn còn say giấc nồng trong ổ chăn không biết rằng chiếc xe bảo bối của mình đã bị sắp xếp.
"Không cần đâu ba, một mình con cũng có thể." Lộ Dĩ Nịnh xua tay từ chối.
Cô biết dụng