Cả đời Lương Hoà có hai việc ra ngoài dự kiến của cô.
Thứ nhất: cô lấy chồng. Thứ hai : cô
lấy một người đàn ông như thế.
Ngày hôn lễ, bạn thân của cô là Hạ An Mẫn cứ thích thú
vuốt vuốt mãi tà áo cưới mãi không buông tay, trên khuôn mặt bộc Hạ An Mẫn ánh
lên vẻ cực kỳ hâm mộ nói: "Hừ hừ, chẳng phải cậu đã
từng nói rằng cả đời này cậu sẽ không lấy chồng hay sao, còn nói nếu lấy chồng
thì cậu sẽ không phải là người nữa chứ!"
Tay Lương Hoà đang trang điểm lại khẽ run lên,
cây son đang thoa vạch thêm một đường lệch lạc trên môi. An Mẫn thấy vậy liền
vội vàng rút mảnh giấy lau đưa cho Lương Hoa, tiện thể lại trêu cô thêm một
câu: "Làm sao vậy, mới khen chồng cậu một
chút mà đã kích động như thế rồi à?"
Lương Hoà thở dài, bất đắc dĩ nói, "Mẫn
Mẫn, đừng trêu mình nữa."
Cố Hoài Ninh ư?
Cánh cửa phòng trang điểm mở ra, ngồi ở chỗ này cô chỉ
cần hơi quay đầu chuyển tầm mắt nhìn ra là có thể thấy được người đàn ông đang
đứng ở trước ngưỡng cửa ấy. Từ lúc quen biết đến lúc quyết định kết hôn, hai
người gặp nhau không quá mười lần, hơn nữa mỗi lần gặp mặt anh đều mặc quân
phục. Hôm nay là lần đầu tiên anh mặc một bộ khác, lại là bộ âu phục màu đen lịch
lãm như thế này, Lương Hoà nhìn cảnh đó mà cảm thấy giật mình hoảng hốt.
Vừa lịch sự vừa lạnh lùng. Đây là từ duy nhất mà Lương
Hoa nghĩ ra trong đầu khi hình dung về anh, cô bỗng dưng muốn cười nhạo chính
bản thân mình. Dù sao thì cũng là phóng viên gạo cội của một Toà soạn lớn, vậy
mà cứ mỗi lần gặp Cố Hoài Ninh thì cô sẽ không nghĩ ra được một từ nào
thích hợp để hình dung về anh cho thoả đáng. Sau, mỗi lần nghĩ lại, cô
thấy điều này cũng không thể trách mình được, hai người bọn họ mới gặp nhau
được mấy lần, con người nhìn qua có vẻ bí hiểm như anh, làm sao cô có thể thấu
hiểu một cách dễ dàng được chứ!
Cô ngồi đó ngơ ngác nhìn anh một lúc, bỗng
nhiên anh xoay người lại, tầm mắt dừng ở trên người cô. Cái nhìn đột ngột này
khiến Lương Hoà bối rối, cô nhấc vạt áo cưới lên, xỏ chân vào đôi giày cao năm
phân hơi chống người đứng dậy, nghiêng người suýt ngã. Hạ An Mẫn nhanh tay
nhanh mắt đỡ được cánh tay cô mới không ngã sấp xuống. Hơi đứng vững vàng cô
liền cúi đầu luống cuống sửa sang lại tà áo, ngay cả Hạ An Mẫn đứng
bên cạnh trêu ghẹo cô cũng không thèm để ý tới, buông tay bạn ra cô liền bước
đi về phía trước.
Từ đầu đến cuối anh đều giữ vẻ mặt thản nhiên, mãi tới
lúc cô đi về phía mình anh mới chậm rãi vươn ra một cánh tay, chờ cô đến cầm
lấy.
Anh chính là một người như vậy, Lương Hoà nghĩ.
Buổi sáng lúc Lương Hoà tỉnh giấc đã là bảy giờ rưỡi,
cô xoa xoa mái tóc rối đi vào phòng vệ sinh rửa mặt chải dầu. Lương Hoà nhìn
khuôn mặt bần thần của mình trong gương, đôi mắt bình thường vốn linh động giờ
phút này lại đầy vẻ ngơ ngác, dưới bầu mắt mờ mờ một quầng thâm chứng tỏ đêm
qua ngủ không ngon.
Lương Hoà từ nhỏ đã không quen ngủ trên giường lạ. Sau
khi kết hôn cô chuyển từ căn nhà trọ nhỏ của mình đến sống trong căn hộ mới
này. Đây là món quà do bố mẹ của Cố Hoài Ninh cũng chính là bố mẹ chồng hiện
thời của Lương Hoà mua và trang hoàng, trước khi kết hôn cô và Cố Hoài Ninh
cũng chưa từng tới một lần nào, lần đầu tiên hai người đến chính là vào ngày
kết hôn. Hôm qua sau khi hôn lễ chấm dứt, anh và cô cùng nhau vào nhà, cô chọn
một phòng anh liền vào theo, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Bọn họ không ngủ riêng, điều đó cũng ngoài dự kiến của
Lương Hoà.
Ngày thứ hai lúc Lương Hoà tỉnh dậy, chiếc gối đầu bên
cạnh đã vắng người, tìm khắp các phòng trong nhà cũng không thấy bóng Cố Hoài
Ninh, cô đoán chắc là anh đã đi ra ngoài. Lương Hoà đứng trong phòng
bếp nhìn tờ giấy anh ghi lại lời nhắn để trên bàn, hơi giật mình. Cô tự rót cho
mình một ly sữa nóng, uống xong quyết định lại về phòng ngủ tiếp. Bởi vì Toà
soạn cho Lương Hoà nghỉ hai tuần để kết hôn, nhưng mà Cố Hoài Ninh lại không đề
xuất một từ nào về chuyện đi nghỉ tuần trăng mật, hơn nữa buổi sáng sau đêm tân
hôn anh đã đi đâu không thấy tăm hơi bóng dáng, xem ra hai tuần
này của cô là không có việc gì làm, hoàn toàn rảnh rỗi.
Rửa sạch ly sữa để lên chỗ cũ, Lương Hoà đứng trước
cửa phòng ngủ vươn tay duỗi thân, ngáp một cái. Đúng lúc chuẩn bị vào để ngủ bù
thì ngoài cửa có tiếng vặn khoá răng rắc, cửa mở ra, Cố Hoài Ninh bước vào. Vừa
ngáp được một nửa Lương Hoà tức thì cứng cả người lại, đứng im tại chỗ nhìn Cố
Hoài Ninh chằm chằm.
So với cô, Cố Hoài Ninh bình tĩnh hơn nhiều. Anh nhìn
cô một cái, hơi hơi gật đầu rồi bước về phía phòng thay quần áo.
Thái độ của anh đối với cô từ đầu đến giờ đều rất nhã
nhặn và lịch sự. Cho dù trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn cũng
đều đối xử ôn hoà như thế. Lúc ban đầu trong lòng Lương Hoà
còn hơi ngượng
ngập không quen, nhưng sau dần dần cô liền quen, tình cảnh vốn dĩ nên là như
thế, không phải hay sao?
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ Cố Hoài Ninh cầu hôn cô
như thế nào -- nếu đó cũng được xem như là một lời cầu hôn. Anh ngồi đối diện
với cô, áo măng tô màu xanh sậm mở rộng vạt, ở bên trong mặc bộ quân
phục xanh nhạt. Cả người anh toát ra một lực hấp dẫn phóng khoáng mà mạnh mẽ,
giống như ngôn ngữ của anh vậy. Anh nói: "Thật ra
tôi cũng giống như cô Lương thôi, chúng ta đều là những người không muốn
kết hôn. Nhưng mà ông trời trêu cợt, chúng ta đều phải kết hôn, cho nên
tôi cảm thấy rằng, hai chúng ta kết hôn với nhau, là phương pháp tốt nhất để
giải quyết vấn đề này."
Cô nhớ rõ lúc đó mình ngồi rất nghiêm chỉnh, nghe anh
nói xong như thế thì lập tức cảm thấy choáng váng, không biết nên trả lời như
thế nào. Nhưng sau này Lương Hoà nghĩ lại, cô nhận ra rằng cho dù lúc ấy cô trả
lời như thế nào, anh đều bình tĩnh nắm chắc thắng lợi, bởi vì anh cho cô một lý
do nhất định phải đồng ý với anh.
Trong lúc cô ngây người, Cố Hoài Ninh đã thay xong
quần áo từ trong phòng đi ra. Bộ quân phục mặc trên người anh, trừ vẻ giỏi
giang tuấn tú ra, càng có vẻ lãnh đạm lạnh lùng. Lương Hoà chợt thấy hai người
cũng không có việc gì để nói, gật gật đầu liền chuẩn bị vào phòng ngủ tiếp,
không ngờ Cố Hoài Ninh gọi cô lại.
"Lương Hoà!".
Anh gọi tên cô vô cùng tự nhiên, không giống cô, mỗi lần muốn gọi tên anh đều
phải do dự mất nửa ngày.
Cô xoay người lại nhìn anh, làm bộ như chăm chú lắng
nghe.
"Tuần tới anh sẽ về lại đơn vị, có
một số việc cần anh giải quyết!". Đôi mắt anh sâu thẳm
nhìn cô không chớp, nói.
Lương Hoà gật gật đầu, anh trở về với công việc, sau
đó một mình cô im lặng hưởng thụ hai tuần lễ nghỉ phép kết hôn này, như vậy rất
tốt, không còn gì tốt hơn.
Cố Hoài Ninh nhìn kĩ Lương Hoà một lát, thấy
phản ứng bình thản của cô, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Hôm
nay là Thứ Sáu rồi, anh vẫn còn ba ngày nghỉ nữa, chúng ta nên tranh thủ
ghé qua nhà thăm ba mẹ một lần."
Về thăm nhà? Việc này đối với Lương Hoà mà nói thì
không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà cứ nghĩ đến bối cảnh gia đình nhà anh cô
liền cảm thấy đau đầu. Ba anh Cố tướng quân Cố Trường Chí, anh là con
trai út trong nhà, là người mà bao nhiêu người nâng niu trên tay, chiều chuộng
hết mức. Điều đó cũng có thể tưởng tượng được nếu đến nhà,
lúc đó cũng có bao nhiêu người muốn đánh giá kiểm nghiệm cô con dâu, cháu
dâu mới - là cô.
Có lẽ Cố Hoài Ninh cũng hiểu được băn khoăn của cô,
anh an ủi: "Em không cần phải lo lắng
về bố mẹ anh."
"Vâng!" Lương
Hoà nhẹ giọng trả lời. Tuy rằng chính cô cảm thấy không được tự tin lắm, nhưng
mà có một câu nói rất đúng, con dâu xấu đến đâu cũng phải đi gặp mặt bố mẹ
chồng. Trước khi kết hôn Lương Hoà chỉ gặp bố mẹ anh có một lần, khi bọn họ
nhìn thấy cô, trên khuôn mặt họ hiện rõ vẻ nghiêm túc, biểu tình cẩn thận tỉ mỉ
đánh giá, cuối cùng cũng không nói gì. Không nói, chứ không biết là có ý
kiến gì với sự lựa chọn của Cố Hoài Ninh hay không.
Thời tiết lúc này là vào giữa mùa thu, Lương Hoà mặc
một chiếc áo khoác mỏng đỏ thẫm, đứng dưới lầu chờ Cố Hoài Ninh lái xe ra từ
gara. Cô hơi cúi đầu kiểm tra lại trang phục, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ
bất đắc dĩ. Trước khi đi cô đã lục tung tủ quần áo ra tìm, kết quả làm cô buồn
bực muốn chết, ngoài vài bộ lễ phục dạ hội ra quần áo của cô toàn là vest công
sở và quần bò. Do dự một hồi lâu, Lương Hoà mới giãy dụa thay đồ.
Lúc bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt Cố Hoài
Ninh nhìn chằm chằm cô vài giây, chỉ vài giây âý thôi đều đủ khiến cho
Lương Hoà cảm thấy dày vò. Cũng may cuối cùng anh không phát biểu ý kiến gì,
chỉ thản nhiên nói một câu: "Đi thôi !"