Buổi chiều ở Cố Viên không có ai, tuyết trong vườn vẫn
còn chưa tan, nhìn qua dễ dàng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Lương Hoà
rời tầm mắt khỏi tầng tuyết đóng băng trên cành cây ngoài cửa sổ, nhìn về phía
mẹ chồng, lưng thẳng lên.
"Ba không có ở nhà hả mẹ?"
Lý Uyển nhấp một ngụm trà nhỏ, nhăn mặt nói, "Từ
lúc ở thành phố B về đến giờ thì đi Lạc Dương luôn, bảo Binh chủng Pháo binh
hai sắp tập trận nên đi xem."
Ồ, thật trùng hợp. Lương Hoà rũ mí mắt nhìn xuống, im
lặng.
"Hôm qua con về muộn nên mẹ chưa kịp
hỏi, Hoài Ninh thế nào rồi? Bị thương có nặng không?"
"Không bị thương nặng đâu mẹ đừng lo,
chỉ bị một chút ở cánh tay, bác sĩ nói qua một vài ngày là sẽ bình thường như
cũ."
Lý Uyển có vẻ không đồng ý, "Người
ta nói thương cân động cốt thì mất một trăm ngày. Vết thương như thế nếu cứ ở
lại đơn vị thì chỉ được điều dưỡng qua loa thôi, làm sao mà chăm sóc chu đáo
được như ở nhà."
Ý của bà Lương Hoà đương nhiên hiểu rõ ràng, lại muốn
cô khuyên Cố Hoài Ninh về. Đột nhiên cô nhớ hôm qua anh nói, sẽ không lâu nữa.
Không ngủ lại Cố Viên, Lương Hoà tranh thủ lúc trời
còn chưa tối quay về nhà. Căn hộ mấy ngày không ai ở không khí đã đầy vẻ vắng
lạnh, Lương Hoà vội vàng kéo mở rèm cửa, dọn dẹp vệ sinh. Đang loay hoay quét
tước thì điện thoại vang lên.
"Em về nhà rồi à?"
Nghe giọng của anh Lương Hoà sửng sốt, tay cầm điện
thoại bỗng nhiên siết chặt, trong lòng cảm thấy ấm áp lên, giọng cô mềm hẳn đi. "Vâng,
em vừa mới về."
"Công việc có xảy ra chuyện gì
không?"
"Không có việc gì cả." Theo
bản năng cô lại muốn giấu anh
Anh im lặng một lát, Lương Hoà cảm thấy là lạ, hỏi
khẽ: “Có chuyện gì vậy anh?"
Cố Hoài Ninh thở dài, "Có
lẽ anh hiểu em hơn cả chính bản thân em."
"Làm sao có thể thế được." Lương Hoà
lập tức phản bác"Chúng ta ở gần nhau tính ra còn chưa
được một tháng nữa mà."
Cố Hoài Ninh hơi nhíu mày, ít như vậy sao? Anh cười
khẽ,"Lúc nào giọng em uể oải chính là lúc
em có chuyện buồn bực."
Bị anh đoán trúng Lương Hoà lầm bầm nói: “Thủ
trưởng, anh là lính trinh sát hả?"
Cố Hoài Ninh im lặng không trả lời, chờ cô kể. Lương
Hoà vuốt tóc, nói khẽ: “Thật ra thì cũng không phải chuyện
gì lớn cả, nhiệm vụ phỏng vấn của em xảy ra một chút vấn đề, bây giờ đang giải
quyết."
Cô nói gắn gọn, ý là không muốn nói rõ ràng. Cố Hoài
Ninh hiểu vậy nên không hỏi thêm nữa, chỉ dặn: “Nếu
buồn bực thì tìm việc gì đó mà làm cho khuây khoả, hoặc là học nấu cơm, không
thì đi quét dọn nhà cửa."
Lương Hoà kinh ngạc, cái chuyện vụn vặt như thế này
anh cũng quan tâm hay sao. Cô mím môi hời dỗi: “Anh
quản mấy việc này làm gì?"
Giọng nói như nũng nịu của cô làm anh sửng sốt, khẽ ho
vài tiếng để trấn định tinh thần, nói: “Đây là mệnh lệnh của thủ
trưởng, không được kháng nghị, lập tức đi chấp hành."Nói
xong liền cúp luôn điện thoại, để mặc kệ cô ở bên kia cầm điện thoại ngơ ngác
không hiểu ra sao.
o-----------------o
Chu Cánh lại bay đi Mỹ, bởi thế nên cuộc phỏng vấn lại
bị gián đoạn, mà những bản thảo cùng bài viết lúc trước vì nghỉ phép mấy ngày
cô cũng chưa làm xong, Lương Hoà bận đến nỗi vò đầu bứt tai. Nhưng ngược lại
Lục Thừa Vấn thì rất bình tĩnh không thúc giục, giống như không có vấn đề gì
xảy ra. Lý Gia vẫn do cô phụ trách hướng dẫn, hàng ngày đi qua đi lại trước mặt
cô bao nhiêu lần, vậy mà một câu cô ta cũng không nhắc tới bài báo. Có mấy lần
Lương Hoà muốn hỏi cô ta, nhưng rồi cũng không mở miệng hỏi. Đó là công việc
của cô, cuối cùng vẫn tính lên đầu cô thôi.
Hạ An Mẫn thay Lương Hoà lĩnh lương cầm về cho cô.
Lương Hoà rất ngạc nhiên khi thấy không hề thiếu một đồng. Chuyện mình đề cập
trừ tiền lương vào tiền mua giày sếp Lục không thèm để ý đến hay sao? Lương Hoà
cảm giác giống như mình đấm tay vào đệm bông, thật sự rất bực bội. Lương Hoà
tức giận nhét đôi giày cùng hộp trâm cài xuống đáy tủ quần áo.
Trước khi tan làm Phùng Trạm gọi điện nói ba chồng cô
chiều nay sẽ về nhà, có thể về trước bữa cơm chiều. Lương Hoà nghe tin này thì
rất vui vẻ, mấy hôm nay vì chuyện bài viết này mà vẫn buồn bực không thôi, bây
giờ cứu tinh của cô đã tới rồi. Lương Hoà hào hứng gõ bàn phím bùm bùm, nhanh
chóng làm xong nốt việc trong ngày rồi cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng
khẩn trương của cô thì buồn cười: "Lương
Hoà, có chuyện gìvậy hả?"
Lương Hoà cười nhẹ nhàng, "Không
có gì." Chỉ là đại cứu tinh đến thôi.
Người đồng nghiệp thấy bộ dáng thần bí của cô cảm thấy
hứng thú, định hỏi tiếp thì Lương Hoà đã chạy vụt đi, chị thở dài quay sang hỏi
Lý Gia: “Lý Gia, "cô giáo" Lương của em
có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Lý Gia hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy màu áo vàng nhạt
của Lương Hoà thấp thoáng rồi biến mất ở góc hành lang, cười khẽ trả lời đồng
nghiệp: “Em cũng không biết ạ."
o----------------o
Khi Lương Hoà đến Cố Viên thím Trương đã bày ra một
bàn đầy đồ ăn, toàn những món ngon và lạ đang bốc hơi thơm lừng. Cô nhớ tới lần
đầu tiên ăn cơm ở đây, lúc đó Cố Hoài Ninh đã đề nghị cô lúc rảnh rỗi thì học
nấu cơm với thím Trương. Hôm qua anh còn nhắc lại thêm lần nữa, cô cười khẽ, có
lẽ cũng nên suy nghĩ đến vấn đề này.
Lý Uyển thấy Lương Hoà đứng lại ở cửa, vội vã vẫy tay
bảo cô vào. Thấy cô con dâu mặc ít áo bà lại nói vài câu trách cứ, Lương Hoà
nghe cũng đã quen, đi tới ngồi trên ghế đối diện với hai ông bà.
"Trước khi đến sao không gọi điện báo
trước vậy con?"
Lương Hoà cười đáp: “Phùng
Trạm vừa gọi điện nói ba đã về nên tan làm xong con đến đây
luôn ạ."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến Cố lão gia nghe rất
hài lòng, ông tháo kính mắt xuống nói: “Rảnh rỗi thì đến đây
chơi với mẹ, mấy đứa con đứa nào cũng bận rộn sự nghiệp, không ai chịu ở nhà.
Dạo này công việc của con có bận lắm không?"
Không ngờ ông lại hỏi tới việc này, Lương Hoà hơi ngạc
nhiên một chút nhưng liền thành thật trả lời: “Cũng
không bận lắm ba ạ, chỉ là gặp một ít phiền toái nhỏ."
"Ồ, gặp phiền toái à?" Theo
thói quen ông hơi nhăn mày lại.
Lương Hoà chần chừ một chút rồi nói: “Thật
ra là
con muốn nhờ ba giúp một việc."
Ông nghe vậy thì nhíu mày sâu hơn: “Chuyện
gì con nói đi."
Lương Hoa đem chuyện Chu Cánh đơn giản nói lại cho ông
biết, cuối cùng nói: “Chu Cánh là đối tượng phỏng vấn quan trọng
của Toà soạn nhưng giờ ông ta lại định đem những công việc con làm từ trước đến
giờ chuyển sang giao cho Nhà xuất bản khác, chuyện này nếu bị dừng lại thì rất
nhiều kế hoạch cùng công việc khác đều bị trì hoãn."
Cố lão gia nghe xong im lặng không nói gì, mẹ chồng cô
lại hỏi: “Chu Cánh này có phải người trong binh đoàn
ở biên giới năm đó với ông không?"
Ông gật đầu: “Ừm, anh ta lúc đó nổi
tiếng về kỹ thuật bắn súng, để anh ta ở biên giới chính ra là không thích hợp
lắm. Không ngờ bây giờ lại chuyển nghề, còn tạo dựng được sự nghiệp khá như
vậy."
Giá trị con người lên nên tính tình con người cũng
thay đổi. Lương Hoà nói thầm trong bụng như vậy. Đây không phải lần đầu tiên cô
gặp người khó như Chu Cánh, nhưng cao ngạo như ông ta đúng là lần đầu tiên cô
thấy. Lương Hoà nhỏ giọng oán thầm.
Mẹ chồng vỗ tay cô cười: “Con
đừng lo lắng quá, ba con nói với ông ta một câu là chuyện này sẽ giải quyết
được ngay thôi mà."
Lương Hoà vui mừng cười: “Vâng,
vậy thì xin phiền ba, nếu không con sẽ bị Toà soạn kiểm điểm mất."
Cố Trường Chí gật đầu với cô rồi tiếp tục đọc báo. Vừa
lúc thím Trương gọi mọi người ra ăn cơm. Lương Hoà nhớ tới cả một bàn lớn đầy
đồ ăn ngon đang chờ, cảm thấy bụng đói cồn cào thèm thuồng, vội vàng chạy vào
phòng bếp.
Cố lão gia ngồi nhìn cô, mỉm cười: “Hoài
Ninh tính tình trầm lặng như vậy mà lại lấy vợ hoạt bát đáng yêu. Tôi xem hai
đứa có thể bổ trợ lẫn nhau rất khá."
Lý Uyển nhíu mày trả lời ông: “Bổ
trợ thì có thể bổ trợ, tôi thấy con bé tuy rằng tính ngoan ngoãn nhưng lúc gặp
chuyện gì thì cũng cương quyết có chủ kiến lắm đấy. Phụ nữ khi đã lập gia đình
thì nên ở nhà giúp chồng dạy con, chăm nom nhà cửa, còn việc kinh tế nuôi gia
đình thì là chuyện của đàn ông. Con bé này suốt ngày cứ bôn ba bên ngoài, ngay
cả chuyện chăm sóc cho bản thân mình cũng vụng về, tôi làm mẹ cũng không thấy
yên tâm chút nào cả."
Ông nghe bà than thở như vậy có vẻ hơi xúc động, nhưng
vẫn nói: “Mấy đứa nó đều còn trẻ, có lý tưởng sự
nghiệp cũng là chuyện bình thường, có xấu gì đâu."
"Đành rằng có lý tưởng là tốt, nhưng
nếu quá mức dã tâm thì không thể dễ dàng dạy bảo. Con bé này Hoài Ninh đưa về
nhà, cưới xong thì lại ra ở riêng, ý tôi là vì Hoài Ninh không ở nhà, Hoà Hoà
đến ở đây mới là thích hợp nhất. Bây giờ thì sao, ngay cả con dâu đến giờ tôi
cũng chưa được dạy dỗ lần nào."
"Vậy bà còn muốn dạy như thế
nào?"
Lý Uyển cười khẽ, vỗ vỗ tay ông: “Ông
đừng xen vào việc này, cứ giao cho tôi là được."
o----------------o
Chuyện khó khăn suốt mấy ngày cuối cùng cũng tạm thời
được giải quyết, Lương Hoà mừng rỡ thở phào một hơi, vì thế hăng hái vui vẻ ăn
uống. Thím Trương thấy vẻ tham ăn đáng yêu của Lương Hoà trong lòng cũng vui
mừng, ngồi trên bàn cơm liên tục gắp món ăn cho cô. Lương Hoà ăn no ì ạch, Cố
lão gia lại phái xe riêng đưa cô về nhà. Vừa về cô liền gọi điện thoại cho
chồng, kể tin vui cho thủ trưởng nghe.
Thủ trưởng nghe thật kiên nhẫn, tới khi nghe thấy
giọng dần dần nhỏ đi của cô, mới nói: “Được rồi, hôm nay em
cũng mệt rồi, đi ngủ sớm đi."
Đầu dây bên kia rầu rĩ ừm một tiếng, khi anh chuẩn bị
cúp máy cô lại gọi: “Cố Hoài Ninh!"
"Gì em?"
"Không có việc gì, anh sớm trở về
nhé!"
Nói xong liền ngắt máy luôn, lần này đến lượt Cố Hoài
Ninh cầm điện thoại trố mắt mất một lúc, tới khi Tiểu Lý gọi anh mới bừng tỉnh.
"Đội trưởng, đây là điều lệnh của
Chính uỷ Trương, anh xem đừng quên nhé."
"Được rồi." Anh xoè
tay nhận lấy công văn, lại hỏi: “À, mai mấy giờ
bay?"
Tiểu Lý đáp: “Bốn giờ chiều thủ trưởng
ạ!"
Cố Hoài Ninh ừ nhẹ một tiếng, không còn việc gì nữa
liền cho cậu ta về nghỉ ngơi. Anh đứng dậy mở tủ quần áo lấy bộ pyjama, ánh mắt
vô tình nhìn đến chiếc áo choàng tắm màu xanh, ngón tay anh vươn ra khẽ vuốt
một cái, xúc cảm mềm mại lập tức truyền qua đầu ngón tay, rung lên.
Chiếc áo cô từng mặc, dường như vẫn còn mùi hương
vương vấn ở đâu đây. Anh không tự chủ được lại nhớ tới Lương Hoà, khoé miệng
cong lên nhếch khẽ một nụ cười. Không biết cô có nghe theo "mệnh
lệnh" của anh mà quét dọn nhà cửa - chuẩn bị sẵn sàng đón
anh trở về hay không?