Khi anh lái xe dừng trước cánh cổng lớn của Cố viên,
Lương Hoà vẫn không yên tâm cẩn thận vuốt lại quần áo của mình, lúc ngẩng lên
nhìn anh vẫn chưa hết khẩn trương. Cố Hoài Ninh vỗ nhẹ lên mái tóc cô, rồi nắm
tay Lương Hoà đi vào trong.
Thím Trương đang quét sân, thấy Tam thiếu gia cùng vợ
tới thì toét miệng cười, vội vàng mở rộng cửa phòng khách đón hai người đi vào.
Trên bàn phòng khách đang pha một ấm trà Long Tĩnh, đó
là loại trà mà Cố lão gia yêu thích nhất. Lương Hoà nhìn theo ánh mắt của anh,
thấy ba chồng đeo kính lão đang ngồi trên sô pha đọc báo. Ông thấy hai
người đến thì gật đầu, nhấc cằm ý bảo hai người ngồi xuống ghế.
Tỏ vẻ vui mừng nhất vẫn là mẹ chồng, bà nắm tay Lương
Hoà kéo cô ngồi xuống bên người mình, một câu cũng không nhắc tới chuyện ngày
hôm qua. Bà đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, như thường lệ vẫn trách cứ
cô mặc ít dễ cảm lạnh. Lương Hoà thiếu chút nữa là há miệng phản bác, hôm nay
trước khi đi Cố Hoài Ninh đã cố tình chọn quần áo ấm cho cô mặc mà.
"Lâu rồi Hoài Ninh mới về nhà, để lát
nữa mẹ nói đầu bếp làm thêm vài món con thích ăn, trưa nay hai đứa ở lại đây
nhé!"
Anh tựa lưng vào ghế sô pha một cách nhàn nhã,
hai tay đặt trên đùi, nghe mẹ nói thế thì khẽ cười tỏ vẻ đồng ý, quay đầu nhìn
Lương Hoà vẫy vẫy tay, ý bảo cô đến bên anh ngồi.
Lương Hoà tròn hai mắt nhìn, tỏ vẻ ngượng ngiụ, mẹ
chồng lại khẽ đẩy vai cô, nói: “Đây, vợ anh đấy, tự đi
mà trông cho yên tâm."
Khuôn mặt khuất sau tờ báo của Cố lão gia bật cười một
tiếng, khiến Lương Hoà đỏ bừng mặt lên. Cô vụng trộm trừng mắt lườm Cố Hoài
Ninh, anh lại chỉ thản nhiên mỉm cười.
Thấy hai người thân mật như vậy Lý Uyển cũng tỏ vẻ vui
lòng, ít ra điều đó cũng chứng tỏ rằng cô con dâu này rất quan trọng đối với
con trai mình. Bà rót cho mỗi người một ly trà nóng, nói: “Hoài
Ninh về lần này ở lại mấy ngày hả con?"
"Ngày mai con đi."
Nói xong cầm ly trà lên uống một ngụm, vị đắng làm anh hơi nhíu mày, nhưng nuốt
xuống xong lại có mùi thơm lưu rất lâu trong miệng.
"Sao lại đi nhanh như thế? Sao không
ở thêm vài ngày nữa hãy đi?" Nói
xong bà nhìn nhìn về phía Lương Hoà, nhưng lúc này cô con dâu lại không ngẩng
lên, đang cúi đầu vo tròn vạt áo.
"Sắp cuối năm mà mẹ, nếu con vắng mặt
thì binh sĩ làm sao xin giấy phép về nghỉ Tết được."
Anh tuỳ tiện lấy một lý do ra chống đỡ với mẹ, vừa dứt
lời đã nghe ba mình hừ một tiếng, Cố Hoài Ninh mỉm cười nhìn sang ông. Ông nói:
“Chuyện đó không phải cứ có anh mới làm được, không lẽ
mọi năm các chiến sĩ đều phải tìm anh để xin phép hết hả?"
Lý Uyển thấy chồng về phe mình thì chậm rãi nói thêm
vào: “Ba con nói phải đó, hơn nữa Hoà Hoà vẫn
còn ở đây mà. Theo ý con là con sẽ ở lại đơn vị đón Tết sao? Vậy Hoà Hoà làm
sao bây giờ? đừng quên hai đứa mới kết hôn nhé, còn chưa được một năm
đâu."
Cố Hoài Ninh trầm ngâm một lát nói: “Mẹ
nói đúng."Quay đầu nhìn Lương Hoà, anh cầm tay cô: “Trước
kia anh quen một mình rồi, nên mấy chuyện này không để ý tới, em đừng buồn
anh."
Trời ạ! Đột nhiên anh nói mấy lời này khiến Lương Hoà
mờ mịt không hiểu ra làm sao. Nhưng thấy vẻ mặt anh tỏ vẻ khẩn thiết không như
là đang giả vờ, Lương Hoà đành phải nói khẽ: “Em
không sao đâu."
"Hoà Hoà."
Lý Uyển đột nhiên lớn tiếng gọi làm cô kinh ngạc, nhìn
thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà Lương Hoà cảm thấy khẩn trương lên, theo bản năng
cô níu chặt lấy tay Cố Hoài Ninh. Anh lập tức cầm lấy.
"Mẹ, con có cách giải quyết vấn đề này,
hi vọng ba và mẹ cũng sẽ đồng ý."
Ba anh nhìn anh một lát, "Nói
đi."
"Trước khi về con đã hỏi Khoa trưởng
Đinh của đơn vị rồi, ông ấy nói vẫn còn phòng ở dành cho người nhà của viên
chức trong Đoàn bộ. Cho nên con muốn lần này về đưa cả Lương Hoà đi luôn. Ý của
mẹ con hiểu, hai vợ chồng không thể luôn luôn ở riêng được, công việc của Hoà
Hoà thu xếp cũng dễ, không có vấn đề gì trở ngại cả."
Trời, mẹ chồng cô có phải là ý này đâu? Lương Hoà rối
bời hỗn độn.
"Lương Hoà.. theo con đi thành phố
B?" Giọng bà Lý Uyển cao vút
lên, không khống chế được.
"Vâng ạ, tạm thời con chưa về đây.
Hơn nữa vợ và con gái của chú Trương cũng qua bên đó, cũng cần con phải quan
tâm tới. Hoà Hoà tới đó cũng xem như có bạn."
Lý Uyển định nói thì Cố lão gia đã chặn ngang, "Chú
Trương? Có phải là Chính uỷ Trương ở bên chỗ con không?"
"Ba cũng biết chú ấy
à?" Anh hơi kinh ngạc hỏi, "Đúng
là ông ấy đấy, vốn là bệnh không nặng gì, nhưng sau lại bị nhiễm trùng đường
tiểu, bây giờ cũng yếu lắm rồi. Chú Hai cũng từng đến thăm ông ấy mấy lần, còn
dặn đơn vị tạo điều kiện quan tâm tới vợ con ông ấy, làm cho ông ấy yên tâm
dưỡng bệnh."
"Người này ba cũng đã nghe nhắc tới,
nhập ngũ năm 79, lúc đó
phân đến Đoàn của ba, từng tham gia chiến tranh biên
giới Việt - Trung cùng ba nữa. Vết thương trên đùi của ông ta chính là bị ở
trận đó, bây giờ nghiêm trọng tới mức như vậy sao?"
Chuyện này thi Cố Hoài Ninh chưa từng nghe, anh cười
chậm rãi, "Ba vẫn còn nhớ rõ như vậy
à, lúc đó chú ấy vẫn còn là lính mới nhập ngũ sao?"
Cố Trường Chí thở dài, "Ba
đã từng phụ trách huấn luyện rất nhiều tân binh, nhưng ấn tượng về người
này rõ nhất. Bởi vì vết thương trên chân ông ấy là vì cứu ba mới bị. Nói như
vậy mới biết ba có lỗi với ông ấy nhiều, giao ông ấy cho chú Hai con rồi quên
luôn. Ai ngờ bây giờ biến thành như thế."
"Bị như vậy chẳng qua là tai nạn
không may thôi, chẳng lẽ hoàn toàn do lỗi của chúng ta hay sao? Tôi thấy chú
Hai và Hoài Ninh cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cũng không cần thiết
phải chăm sóc luôn cả vợ con ông ta."
Lý Uyển mất hứng nói, vừa nói xong liền bị Cố lão gia
trợn trừng mắt lên, vẻ bất mãn, "Cái gì mà nói không nợ
không thiếu? Chúng ta thiếu người ta cả một mạng sống đó, biết chưa?"
Ông nổi giận lên nói hơi nặng lời. Lý Uyển bị ông quát
như vậy lập tức sắc mặt khó coi hẳn, lại không dám nói gì.
Ông cũng mặc kệ bà, nói với Hoài Ninh: “Thôi
đi, nếu mấy chuyện này con đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm. Đơn vị mỗi
tháng trợ cấp cho vợ goá con côi của cán bộ chỉ có hơn một000 tệ, con nghĩ cách
xem, cố gắng quan tâm tới vợ con chú Trương, đừng để cho cuộc sống của họ gặp
khó khăn."
Cố Hoài Ninh lấy ngón tay xoa đầu lông mày, cười nhẹ"Vâng
con biết rồi."
Cố lão gia quay đầu nhìn thoáng qua Lý Uyển, mặt ông
đầy vẻ mất hứng dậm chân đi lên lầu hai. Lý Uyển sốt ruột cũng đi theo ông, trước
khi đi còn không quên dặn hai người ngồi đó chờ.
Cố Hoài Ninh cười cười nhìn theo bố mẹ.
Lương Hoà chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm khái thở
dài, ở trong nhà này, quả nhiên là đàn ông khí thế hoàn toàn áp đảo phụ nữ.
Đầu bị anh vỗ một chút, Lương Hoà ngẩng lên, nghe anh
nói: “Bần thần gì nữa, đi nào."
"Đi luôn bây giờ hả anh?" Mọi
chuyện vẫn chưa xong mà?
Anh nhíu mày, "Chẳng lẽ em
muốn ở đây ăn cơm?"
Lương Hoà do dự, cô nhớ tới mấy món ngon mà thím
Trương đang chuẩn bị.
Cố Hoài Ninh hừ một tiếng, nắm tay cô đi ra ngoài. Anh
đã sớm "giáo dục"
rồi, bảo đi học nấu ăn với Thím Trương, tới lúc muốn ăn cũng có thể tự mình nấu
được, bây giờ thì sao? Xem ra là phải huấn luyện mới được.
Xe đã lái đi thật xa Lương Hoà mới nhớ tới một vấn đề,
bắt đầu nhấp nhổm đứng ngồi không yên, "Mẹ vẫn chưa
đồng ý chuyện của chúng ta mà anh?"
Cố Hoài Ninh không thèm nhìn cô, chăm chú lái xe,"Chúng
ta không cần mẹ đồng ý, chỉ cần thông báo qua là được."
Ba đã đồng ý rồi, mẹ cũng đừng hòng phản đối được. Anh
hiểu rõ điều này.
"Thế, chúng ta cứ như vậy đi luôn
hả?"
Anh cười, nghiêng đầu nhìn cô, "Nói
là bỏ trốn cũng được."
Trời ạ! Lương Hoà kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt tươi
cười của anh lập tức liền hiểu là mình bị anh đùa giỡn, có điều cô không nổi
giận lên được.
Bây giờ cô đã không kịp đổi ý nữa, ban sáng đã
gửi đơn từ chức vào mail của Lục Thừa Vấn rồi, cũng đã gọi điện nói cho Hạ An
Mẫn, bị cô cô rít gào oanh tạc một trận, cuối cùng cô bạn vẫn chúc phúc cho cô,
hi vọng cô sớm có tin vui. Lương Hoà bị bạn trêu chọc cười vang một trận, nhưng
tràn đầy hạnh phúc.
Cô sống ở đây đã nhiều năm lắm rồi, mỗi một cành cây
ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc, có những kỷ niệm đẹp đẽ, cũng có những ký ức
đau xót không thể
nào quên. Nay phải rời đi khỏi nơi này, mặc dù tâm trạng có trống vắng quyến
luyến, nhưng cô cũng ngập tràn chờ mong vào những điều tốt đẹp ở tương lai.