Người gọi điện tới là Diệp Dĩ Trinh, giọng nói bình
tĩnh trấn định, thanh âm rất nhỏ, Cố Hoài Ninh đoán anh ta đang ở hành lang
bệnh viện. Diệp Dĩ Trinh chỉ nói đơn giản là ông cụ bị ngất xỉu, không nói thêm
gì nhiều. Nhưng Cố Hoài Ninh có thể đoán được tình huống qua giọng nói của Diệp
Dĩ Trinh, hẳn là hiện tại trong lòng anh ta không được bình tĩnh như vẻ bề
ngoài.
Sức khoẻ của ông cụ vài năm nay kém đi rất nhiều. Mấy
năm gần đây thường xuyên ra vào bệnh viện. Trước đây Diệp Dĩ Trinh còn làm việc
ở thành phố T, hai cha con chỉ vì một chuyện mà mâu thuẫn gay gắt với nhau. Sau
này chuyển cho dù đã chuyển công tác đến thành phố B gần nhà hơn, anh cũng ít
khi về. Nhưng dạo gần đây do sức khoẻ của Diệp lão gia thật sự yếu đi nhiều lắm
cho nên Diệp Dĩ Trinh mới thường xuyên có mặt ở nhà.
Cố Hoài Ninh nghĩ tới đây thì không nén được thở dài,
phân vân không biết vì chuyện gì mà hai cha con đang yên lành thuận hoà lại trở
nên mâu thuẫn căng thẳng như vậy. Anh quay đầu sang phía Lương Hoà, cô ngồi im
mắt nhìn thẳng phía trước, từ lúc lên xe đến giờ vẫn không nói một câu nào.
"Em đừng lo lắng, ông ấy sẽ không sao
đâu."
Lương Hoà quay sang gượng gạo cười với anh một cái rồi
lại tiếp tục nhìn phía trước như cũ, không trả lời. Không phải cô không muốn
nói chuyện, mà là trong lòng đột nhiên có cảm giác áp lực khiến chính bản thân
cô cũng không hiểu nổi. Tay chân Lương Hoà dần trở nên lạnh ngắt, tâm trạng
cũng hốt hoảng lên. Cảm giác này đã xảy ra ba lần trong đời, một lần là lúc ba
mẹ bị tai nạn, lần thứ hai là khi bà ngoại mất, lần gần đây nhất là khi Cố Hoài
Ninh bị thương. Mỗi lần trong lòng xuất hiện cảm giác này đều là những khi có
chuyện không may xảy ra, Lương Hoà sợ, cực kỳ sợ. Giờ phút này cô chỉ có thể im
lặng cầu nguyện ở trong lòng, mong sao sẽ không xảy ra chuyện gì với Diệp lão
gia.
Lúc hai người tới bệnh viện thì ông cụ đã được đẩy vào
phòng cấp cứu, Diệp Vận Đồng đứng ngoài cửa thấy hai người đến cũng chỉ gật đầu
yếu ớt, sau đó chị lại tiếp tục nhìn chăm chăm vào ánh đèn trên tấm bảng cửa
phòng, chờ giây phút nó tắt.
Cố Hoài Ninh nhìn xung quanh không thấy Diệp Dĩ Trinh,
mặt anh nhăn lại, hỏi "Dĩ Trinh đi đâu rồi?"
Diệp Vận Đồng cười khổ, "Nó
đang trên đường đến đây."Chị nói xong ngẩng đầu
lên, "Sao hai người biết mà đến? Dĩ Trinh gọi
điện cho cậu à?"
Cố Hoài Ninh im lặng không lên tiếng, xem như trả lời.
Diệp Vận Đồng lắc đầu, ánh mắt chị nhìn đến Lương Hoà,
hỏi "Hoà Hoà đi với cậu cả ngày hôm nay à?
Thảo nào lúc tôi về không thấy đâu, thấy nhà cửa thế nào, có hài lòng
không?"
Lương Hoà gật gật đầu, liếc mắt nhìn phòng cấp cứu,
hỏi nhỏ: “Chuyện xảy ra như thế nào vậy ạ?"
Diệp Vận Đồng hạ thấp đôi mắt nhìn xuống, trong tay
chị vốn đang cầm một bộ album ảnh, đưa cho Lương Hoà, lắc đầu nói, "Cũng
không biết nữa, lúc ông cụ ngất xỉu thì trong tay đang cầm album ảnh này. Lương
Hoà, có lẽ hỏi câu này hơi đường đột một chút, nhưng mà.. trong album ảnh đó...
sao lại có ảnh của mẹ tôi?"
Cố Hoài Ninh cùng Lương Hoà nghe vậy thì sững sờ kinh
ngạc. Lương Hoà cúi đầu lật giở album, trong đó có rất nhiều ảnh của bà ngoại
cùng với mẹ cô, làm sao có thể... làm sao có thể sẽ có... Nghĩ đến đây cô vụt
ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn Diệp Vận Đồng. Chị cũng đứng sững
sờ, một lát sau thẫn thờ gật đầu, "Chẳng
trách... chẳng trách...chẳng trách vì thế mà ông cụ thương Lương Hoà như vậy,
thì ra tất cả đều có lý do."
Cái gọi là lý do đó làm cho Lương Hoà lại nhớ đến
những chuyện đau lòng không muốn nhớ. Từ nhỏ cô đã được bà ngoại yêu thương
chiều chuộng hết mực, bất cứ ai gặp Lương Hoà đều nói rằng mặt mũi cô giống hệt
bà ngoại, nhìn cô có thể hình dung ra dáng vóc lúc còn trẻ của bà, bởi vậy mà
bà ngoại lại càng thêm yêu cô.
Từ lúc sinh ra cho tới khi lớn lên Lương Hoà chưa từng
thấy bà có một người con nào khác ngoài mẹ của mình, cũng chưa từng thấy ông
ngoại lần nào cả. Mỗi lần tò mò hỏi bà ngoại đều nói rằng ông đã qua đời rồi,
đã mất rồi. Nhưng bây giờ nghe Diệp Vận Đồng nói như vậy... Lương Hoà hoảng
hốt, lắc đầu không dám nghĩ xa hơn nữa.
Cô cắn môi, mắt bắt đầu đỏ lên, "Có
lẽ.. có lẽ là nhìn lầm thôi, có lẽ là người giống người."
Diệp Vận Đồng cười khổ, "Dì
thì có thể nhìn lầm, chẳng lẽ ông cụ cũng nhìn lầm được hay sao?"
Cố Hoài Ninh từ đầu đến cuối chỉ đứng lẳng lặng một
bên, giờ phút này cũng đã nghe được phần nào ngọn nguồn sự tình. Anh nhẹ nhàng
bước tới ôm lấy vai Lương Hoà, nhìn Diệp Vận Đồng nói, "Chúng
ta chờ ông cụ tỉnh lại rồi hãy bàn tiếp về chuyện này được không? Bây giờ hãy
nghỉ ngơi một lát đã."
Cố Hoài Ninh ôm Lương Hoà ngồi xuống ghế xong anh đi
ra ngoài, định mua mấy món đồ uống nóng cho hai người. Vừa đi qua đầu hành lang
thì vô tình
nhìn thấy Diệp Dĩ Trinh, anh ta mặc chiếc áo vest màu đen đang đứng
trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lẳng lặng hút thuốc. Thấy anh đến Diệp Dĩ Trinh
định dập tắt điếu thuốc, Cố Hoài Ninh liền khoát tay ngăn lại.
Diệp Dĩ Trinh cúi đầu nhìn xuống chân đầy mẩu thuốc
lá, cười cười, ngẫm nghĩ một lát lại dập thuốc điếu thuốc đi, hỏi"Hút
không?"
"Bỏ rồi." Anh
thản nhiên trả lời. Lúc trước anh bị thủng dạ dày, bác sĩ cảnh cáo nếu còn tiếp
tục uống rượu và hút thuốc nữa thì ông ấy cũng sẽ hoàn toàn bó tay
không cứu được, bảo anh tự xem rồi làm thế nào thì làm. Khi đó anh cũng không
hẳn là quá nghiện, chỉ khi nào bận bịu căng thẳng vì công việc mới hút, cho nên
khi cai cũng cai được dễ dàng. Có điều rượu bia thì không thể hoàn toàn từ bỏ,
bởi vì tính chất công việc, hoàn cảnh, nên nếu hạn chế được chừng nào thì tốt chừng
nấy mà thôi.
Anh nhìn Diệp Dĩ Trinh, hỏi: “Trước
đây cậu không hút cơ mà, sao hôm nay lại hút rồi?"
"Phiền."
Một từ vô cùng đơn giản, Cố Hoài Ninh lặng lẽ cười.
Cậu ta tuy rằng bề ngoài ôn hoà nhã nhặn, nhưng nội tâm thì giống như anh, đều
là loại người mạnh mẽ quyết đoán. Diệp Dĩ Trinh luôn luôn bình tĩnh không bộc
lộ suy nghĩ cho người khác biết, hôm nay thẳng thắn như vậy là lần đầu tiên anh
thấy.
"Đừng bày thái độ đó ra trước mặt ba
của cậu, ông ấy sẽ tức giận đến phát bệnh cho mà xem."
Khoé miệng Diệp Dĩ Trinh khẽ giật, mấp máy môi "Thật
ra tôi đã không còn giận ông ấy từ lâu rồi, dù sao đó cũng là ba mình, mấy năm
nay không hoà giải với ông cụ, thật sự là lỗi tại tôi." Dừng
một chút, anh nói tiếp "Xin lỗi vợ chồng cậu, gặp
phải chuyện như thế này, Lương Hoà... có thể nhận không?"
Anh nói với vẻ chần chừ, đứng ở chỗ này quay đầu lại
chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Lương Hoà, đầu cúi xuống, mái tóc dài xoã
rơi một bên vai. Có lẽ, tâm trạng của cô bây giờ không thoải mái một chút nào.
Cố Hoài Ninh mua đồ uống về không lâu thì Diệp lão
được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Diệp Vận Đồng cùng Diệp Dĩ Trinh đi theo vào
phòng bệnh, Lương Hoà cầm cốc sữa nóng ngơ ngác ngồi trên ghế, suốt một giờ vẫn
không nhúc nhích.
Cố Hoài Ninh khẽ thở dài, nắm lấy tay cô, "Lương
Hoà, ông ấy không sao rồi, đừng căng thẳng nữa, được không em?"
Cô dựa đầu vào vai anh, vẫn im lặng không nói gì.
Trong đầu cô rất loạn, rối bời, những chuỗi suy nghĩ cứ nối liền, đan xen chồng
chéo lên nhau. Từ nhỏ đối với Lương Hoà mà nói, ông ngoại chỉ là một khái niệm
xa lạ, nếu cô không chủ động hỏi thì tuyệt đối sẽ không có ai nhắc tới trước
mặt cô. Cô bỗng nhiên nhớ tới một việc xảy ra hồi còn nhỏ, lúc đó Lương Hoà mới
chỉ học tiểu học, tình cảm của ba mẹ đã không còn hoà thuận nữa, mỗi lần hai
người cãi nhau mẹ thường đưa cô đến nhà bà ngoại ở mấy ngày. Khi đó bà ngoại
nhịn không được lại nói mẹ đôi câu, có một lần mẹ cô giận dữ lên, nói một câu "Đàn
ông đều có mới nới cũ như thế cả, đừng nói anh ta, ngay cả cái người mà con gọi
là ba kia cũng đã từ bỏ hai mẹ con chúng ta đấy thôi, có một chút nào gọi là
lương tâm hay trách nhiệm gì không? Tất cả đều là chó má hết!"
Khi đó cô còn nhỏ, không thể lý giải hết được ý tứ của
mẹ khi nói câu này, bây giờ nghĩ lại, Lương Hoà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Một cô y tá từ trong phòng bệnh vội vàng đi ra, Cố
Hoài Ninh đứng lên giữ lại hỏi mới biết được ông cụ đã tỉnh, cô ấy chạy đi gọi
bác sĩ. Cố Hoài Ninh thở ra nhẹ nhõm, anh định vào xem sao thì vạt áo đã bị kéo
lại. Anh cúi đầu, đôi mắt cô long lanh ướt, run rẩy nhìn anh.
"Mình về nhà đi anh, ngày mai anh còn
phải đi làm mà?"
Anh khẽ mấp máy môi, đôi mắt màu hổ phách của cô đầy
vẻ khẩn cầu khiến anh không đành lòng cự tuyệt, khẽ ừ một tiếng, anh nắm tay
đưa cô về nhà.