Cố Hoài Ninh đến Kinh Sơn, lúc này đã qua giờ ăn sáng
của đơn vị.
Anh đẩy cửa phòng bước vào, chiến sĩ thông tin Tiểu Lý
đang quét tước dọn dẹp vệ sinh trong phòng, nhìn thấy anh đến mặt cậu ta không
giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cố Hoài Ninh đang vui vẻ, trên môi lộ ra một nụ cười gật
đầu với Tiểu Lý, kéo ghế ra ngồi xuống.
"Hôm nay có việc gì không?"
Tiểu Lý trên tay cầm chiếc khăn lau, ngập ngừng trả
lời: “Không ạ, không có gì.."
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cậu chiến
sĩ thì đang lầm bầm, sự kiện lớn nhất chính là việc kia của anh chứ làm gì còn
có việc nào khác lớn hơn. Nhưng thấy tâm trạng vui vẻ của đội trưởng, cậu lại
không dám nói ra, may mà Cố Hoài Ninh chỉ vô tình hỏi, nghe nói vậy thì khoát
khoát tay cho cậu ta đi ra ngoài.
Tiểu Lý đi ra ngoài chưa kịp đóng cửa lại thì Triệu
Kiền Hoà đã bước vào, mũ cầm ở trên tay. Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời
chiếu ánh nắng ấm áp xua bớt đi cái giá lạnh của mùa đông, không gian bừng lên
sáng lạn, vậy mà mặt Triệu Kiền Hoà lại u ám buồn rầu, Cố Hoài Ninh nhịn không
được lại liếc nhìn anh thêm mấy lần.
"Sao vậy?"
Triệu Kiền Hoà thấy trên bàn có ly nước lọc để sẵn
liền bưng lên uống một hơi, xong chậc chậc miệng nói, "Lại
chuyện về nhà chứ còn chuyện gì nữa. Ba mẹ mình liên tục gọi điện thoại giục
về, tuy nói là về ăn Tết, sum họp gia đình, nhưng mục đích chính là về để đi
xem mắt, mình còn lạ gì." Ngừng lại một chút, nhịn
không được anh lại oán giận nói tiếp, "Mấy năm
nay xem mặt hết cô này tới cô khác, đánh giá thẩm định tốt xấu đẹp đẽ cả một
đám mệt cả người, vậy mà hai ông bà cứ liên tục đốc thúc không ngừng, thời gian
trước còn gọi điện đến than thở với cả ba cậu."
Cố Hoài Ninh cười, mấy ngày vừa qua anh không có mặt,
có lẽ Triệu Kiền Hoà cũng vất vả không ít, lại có bức xúc mà không chỗ để phát
tiết tâm sự. Thấy Triệu Kiền Hoà vẫn chưa hết hậm hực, anh đứng dậy rót thêm
một ly nước nữa đưa qua cho bạn, nói "Vậy thì
cứ nói thẳng với ba cậu cho rõ ràng, bảo là cậu có đối tượng rồi, để hai ông bà
đừng can thiệp nữa."
Triệu Kiền Hoà đang uống nước nghe câu này thì động
tác khựng lại, ly nước vẫn đặt nguyên bên miệng một lúc, cuối cùng anh cười thở
dài, "Thôi đừng, mình đã suy nghĩ kĩ rồi, cô
ấy và mình không có khả năng." Nói xong anh đánh giá vẻ
mặt Cố Hoài Ninh, nói gằn từng tiếng, "Cố Tam, cậu
nên hiểu một điều, Khinh Vũ không phải là Lâm Kha."
Bàn tay đang lật lật tập tài liệu của Cố Hoài Ninh
khựng lại, đúng vậy, đây là điều mà Lục Khinh Vũ thông minh hơn Lâm Kha.
Trong thoáng chốc bầu không khí trở nên im lặng. Cố
Hoài Ninh buông tập tài liệu xuống bàn, vỗ bả vai Triệu Kiền Hoà nói, "Thôi,
đi tìm Nhạc Khải đi, tiện thể làm quen luôn với Chính uỷ mới được điều đến, bàn
bạc công tác mấy tháng sắp tới đây."
Triệu Kiền Hoà cười, "Hà
hà, mấy tháng nữa tha hồ việc cho cậu làm nhé, cấp trên đã thông báo sẽ có hội
nghị quốc tế rất quan trọng diễn ra ở thành phố T, vấn đề an ninh họ cũng đã
giao cho chúng ta rồi, qua tháng hai, tháng ba có khi còn phải luyện tập nữa ấy
chứ. Chiều nay sẽ có người phụ trách xuống bàn bạc, còn mở tiệc chiêu đãi nữa,
sao, đi không?"
Thấy lông mày Cố Hoài Ninh cau lại, Triệu Kiền Hoà
liền nói luôn, "Nếu không đi được thì thôi,
một mình mình đại diện cũng được."
Cố Hoài Ninh cười rộng mở, "Không
cần, người ta đã tự đến tận đây rồi, chúng ta không thể không nể mặt."
Buổi tiệc diễn ra ở một khách sạn lớn nhất thành phố.
Hội nghị quốc tế lần này lớn thế nào không cần nói cũng biết, chỉ qua cách đối
phương đặt tiệc chiêu đãi những sĩ quan cấp cao phụ trách vấn đề an ninh cho
hội nghị mọi người cũng hiểu được phần nào. Một bàn tiệc có tới bảy, tám bình
rượu 05 Bordeaux. Ly rượu của Cố Hoài Ninh bị rót đầy tới mức tràn cả ra ngoài,
anh nhíu mày.
Ngẩng đầu lên thấy Triệu Kiền Hoà hất cằm nhìn anh với
vẻ mặt lo lắng. Anh hơi lắc đầu ý bảo bạn đừng lo. Tửu lượng của anh tuy rằng
khá tốt, nhưng vì bị đau dạ dày cho nên không thể uống nhiều. Ngày hôm kia ăn
một bữa cơm với mấy ông tai to mặt lớn đã uống tới quá mức quy định rồi, xem ra
hôm nay không tránh được, lại phải uống thêm lần nữa vậy.
Không phản cảm đến mức như anh tưởng, hơn nữa, hình
như nơi sâu thẳm nào đó từ trong đáy lòng, anh thấy nhơ nhớ hương vị ly nước
mật ong ấm áp đêm nào.
Cả chủ và khách đều nhiệt tình ăn uống, sảng khoái
cụng ly. Xong xuôi đâu đó, ra khỏi cửa khách sạn Cố Hoài Ninh lấy điện thoại
ra, còn chưa kịp nhìn xem mấy giờ thì màn hình đã sáng lên báo có điện thoại
gọi tới.
Ấn phím nhận nghe, giọng ba anh sang sảng vang lên,"Hoài
Ninh, Lương Hoà vừa gọi điện nói mai sẽ về cùng với ba, sao đột nhiên lại
có chuyện này?"
Đồng hồ treo tường trên phòng khách chỉ đúng mười giờ,
Lương Hoà mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, bập bà bập bõm xem tivi. Chiếc laptop
trên bàn chợt loé lên báo có email mới, cô hơi ngồi dậy mở ra xem, chưa kịp đọc
thì cửa phòng đã bật mở.
Cô lập tức đứng dậy nhìn ra cửa. Bóng người mặc quân
phục màu xanh lục bước vào, động tác nhẹ nhàng như rón rén, giống như là sợ
đánh thức cô, anh quay người lại nhìn thấy cô vẫn còn chưa ngủ, lông mày quả
nhiên nhíu lại.
"Đã nói cứ đi ngủ trước đi sao không
ngủ?"
Nói cứ như là đang giáo huấn một đứa trẻ vậy. Lương
Hoà hơi mím môi, cầm ly nước mật ong đã để sẵn trên bàn đưa cho anh. Cố Hoài
Ninh kinh ngạc, lại nhíu mày nhìn cô thêm lần nữa.
"Anh Kiền Hoà gọi điện thoại đến nói
tối nay anh uống rượu." Khi cô
bước tới gần, quả nhiên ngửi thấy người anh đầy mùi rượu, "Hai
hôm nay sao uống mãi vậy?"
Anh cười nhẹ, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch. Mà
Lương Hoà im lặng cúi đầu, cô hiểu được ý tứ của anh, anh chỉ mỉm cưởi, có
nghĩa là anh không muốn nói. Tâm trạng của cô đột nhiên rất uể oải, không còn
hứng thú nữa, cô tắt tivi, tắt máy tính, chuẩn bị về phòng ngủ.
Chưa kịp xoay người, cánh tay đã bị anh kéo lại.
"Sao? Giận vì anh uống rượu hả?" Một bàn
tay còn lại anh đưa lên thái dương day day, "Hôm nay
là không tránh được, lần sau anh sẽ dùng nước lọc đối phó, được không?"
Ai thèm quan tâm anh dùng cái gì để đối phó, tốt nhất
là uống cho bục dạ dày luôn đi. Lòng cô lầm bầm oán, giãy cánh tay ra muốn đi
về phòng ngủ. Nhưng dường như uống rượu vào anh lại càng mạnh mẽ hơn, cho dù cô
giãy thế nào anh cũng không buông tay ra. Đôi mắt anh sâu thẳm như một hồ nước
không đáy, trầm tĩnh nhìn cô chăm chú. Không khí giữa hai người căng thẳng một
lúc, anh thua trận trước, thở dài một hơi, "Sao
vậy em?"
Cô đang cáu kỉnh, rõ ràng tới mức anh chỉ cần liếc
nhìn một cái liền đã nhận ra. Anh cẩn thận nghĩ lại một lượt nhưng lại không
tìm ra được lí do vì sao.
Không giãy ra được cánh tay anh, Lương Hoà đành chịu,
cúi đầu nói, "Em đi xả nước cho anh tắm,
bây giờ khuya rồi đi nghỉ sớm đi, ngày mai em sẽ về cùng với ba."
Nghe đến chuyện này mặt anh nhăn lại, "Tại
sao đột nhiên lại muốn đi về?"
"Anh buông ra đã."
Cánh tay anh siết chặt tới mức cô đau, động tác nhíu
mày của cô ánh vào trong mắt anh khiến anh thở dài. Cố Hoài Ninh buông lỏng
cánh tay cô ra, bàn tay anh sờ lên chỗ cô bị đau, vuốt
ve nhẹ nhàng. Không biết
tại vì cảm xúc ấm ức trong lòng, hay là bởi vì động tác dịu dàng chiều chuộng
của anh vào lúc này, mũi Lương Hoà cay cay, khoé mắt bắt đầu ướt.
Cố Hoài Ninh vuốt tay cô một lát, khi ngẩng đầu lên
lập tức liền nhìn thấy vẻ mặt đó của cô. Anh ngẩn ra, cảm thấy thật khổ sở, một
bàn tay áp vào sau gáy Lương Hoà, kéo cô ôm vào trong ngực, "Cố
phu nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh biết được không?"
Lương Hoà hít hít mũi, vùi mặt trong ngực anh nói, "Em
nghĩ rồi, để em về với ba, không nên để ba về một mình. Lúc trước chúng ta tuỳ
tiện bỏ đi đã là không tốt rồi, bây giờ nếu để ba về một mình, e rằng sau này
ba mẹ sẽ trách em."
"Sẽ không sao đâu, em nghĩ nhiều quá
thôi." Giọng anh thản nhiên, cứ
như cô cả nghĩ vậy.
Lương Hoà bực mình, bắt đầu giận lên, "Vậy
thì cứ xem như em nghĩ nhiều đi, dù sao đi nữa đó cũng không phải là lí do duy
nhất khiến em trở về."
"Còn việc gì nữa?" Anh
cũng nhịn không được cao giọng lên.
"Đơn từ chức của em vẫn chưa được phê
duyệt, Toà soạn vừa mới gửi mail yêu cầu em quay về tiếp tục đi làm." Thấy
anh nhíu mày cô lập tức bổ sung thêm, "Công việc
lần này em làm cùng Hạ An Mẫn, vả lại sẽ không gặp mấy người khó tính như Chu
Cánh, cho nên, em sẽ về."
Nói xong cũng không thấy anh ý kiến gì, cô giận nói
thêm một câu, "Em không phải là cần sự
đồng ý của anh đâu, chỉ là muốn thông báo cho anh như vậy thôi, em phải về để
làm việc."
Thật lâu sau, cô nghe thấy tiếng anh cười.
"Vậy ý của em có nghĩa là, không chỉ
về ăn Tết, mà còn muốn tiếp tục trở lại làm ở Toà soạn cũ? Còn.."
Anh dừng lại không nói tiếp. Còn một vấn đề, hai vợ
chồng lại tiếp tục ở riêng hai nơi, mấy tháng thậm chí cả nửa năm mới có thể
gặp một lần. Nhưng câu này anh kìm lại không nói tiếp.
Cố Hoài Ninh nheo mắt nhìn cô, không biết cô giả vờ
khờ khạo hay là khờ khạo thật. Chẳng lẽ cô không phát hiện ra rằng quan hệ của
hai vợ chồng đang dần dần đi vào thời kỳ trăng mật? Vậy mà giữa thời kỳ trăng
mật cô bỗng nhiên lại đề xuất ý muốn ở riêng? Anh rất muốn hỏi cô, cuối cùng ai
mới là người có vấn đề về tình cảm.
Cố Hoài Ninh thở dài, "Lương
Hoà, đừng giận dỗi nữa, muộn rồi đi ngủ đi đã, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại vấn
đề này."
Nói xong anh xoay người muốn đi tắm, lần này đổi thành
cô giữ chặt anh lại.
Lương Hoà mím môi nói cương quyết, "Không
phải là em giận dỗi hay gì cả, thật ra mấy hôm nay em đã suy nghĩ về một số
chuyện. Khoảng cách giữa hai chúng ta quá lớn, cho dù là ai nhìn vào cũng có
thể thấy, anh luôn luôn che chắn trước em, em luôn được anh bao bọc che
chở." Cô nở nụ cười, "Đáng ra
mà nói, với tình huống như thế thì sẽ có không ít người hâm mộ em. Nhưng có
điều em không thích bị như vậy, em không muốn lúc nào cũng bị anh che chở, như
thế sẽ khiến anh mệt mỏi, cũng sẽ làm cho em cảm thấy em không xứng đáng với
anh, không đủ tư cách làm vợ anh. Cho nên, em muốn cố gắng phấn đấu để có thể
thành công hơn một chút nữa, như vậy em mới cảm thấy cân bằng."
Sự phân tích của cô dường như rất hợp lý, khiến Cố
Hoài Ninh không thể phản bác được. Nhưng lòng anh lại cảm thấy không đúng cho
lắm, trong nhất thời anh không phát hiện ra là không đúng ở chỗ nào.
Không đợi anh trả lời, Lương Hoà nắm chặt tay anh, lắc
nhẹ, "Em nghĩ thế, anh đồng ý không?"
Cố Hoài Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của
cô, trong lòng bừng lên một cảm giác hoảng hốt. Lương Hoà không phải là một cô
gái quá xinh đẹp, cũng không phải hết sức thông minh, nhưng lại hết sức hấp dẫn
anh. Đối với anh mà nói sự hấp dẫn này không phải là bình thường, không thể lý
giải rõ ràng đầy đủ, cũng không thể bỏ qua không quan tâm tới, lại càng không
thể buông tay.
Khi còn học bên Anh, sĩ quan huấn luyện của anh từng
nói một câu, "Là một người chiến sĩ thì cần
phải có sự tự chủ, luôn luôn trấn định tự chủ dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào,
không thể có điều gì mà trong vòng ba mươi giây không thể gạt bỏ được."
Nhưng trầm mê, lại là một sự đả kích trí mạng.
Cho nên trong suốt những năm tháng sau đó, trong thâm
tâm anh luôn ra mệnh lệnh cho chính bản thân mình đi tìm sự trầm mê đó, đi tìm
một nơi mà có thể phát ra lực hấp dẫn, để thử nghiệm sự tự chủ của mình. Mãi
cho tới ngày hôm đó, khi anh nhìn thấy nụ cười trên môi cô. Nụ cười đó không nở
hoàn toàn, cũng không đặc biệt rực rỡ, nhưng lại làm cho khuôn mặt cô bừng lên,
mắt cô sáng long lanh, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt như ánh sao nhỏ trên
bầu trời, như là một thứ gì đó thuần khiết trắng trong nhất, anh không thể hình
dung được. Tóm lại, anh đã trầm mê hoàn toàn vào trong đó. Mỗi lần cô dùng ánh
mắt ấy nhìn anh, anh luôn luôn rất khó lòng cự tuyệt cô. Nghĩ tới đây, Cố Hoài
Ninh thở dài một hơi, cảm thấy bất lực với chính mình.
Bản thân anh không cần quan tâm người ta bàn luận ra
sao, nhưng nói như vậy thì không thể thuyết phục được Lương Hoà. Bởi vì không
phải anh để ý tới điều đó, cũng không phải những người khác để ý, người để ý
chính là cô.
Cuối cùng anh kìm chế chính mình, nhìn Lương Hoà khẽ
trả lời, "Được rồi, anh đồng ý."
Lương Hoà thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng bởi
vì câu trả lời của anh mà lại cảm thấy trống vắng. Cô do dự một chút rồi vòng
tay ôm người anh.
Cố Hoài Ninh, hãy để tình yêu của chúng ta thử thách
một lần xem sao.