Chào Buổi Sáng Mèo Con

Mèo Con Mặc Quần Áo


trước sau

"Hử? Không phải cậu 15 tuổi sao? Sao trông trẻ hơn vậy?" Đàm Du Nhiễm kinh ngạc.

Đàm Du Nhiễm liếc nhìn Thu Vũ từ trên xuống dưới, nhưng bất kể cô nhìn từ góc độ nào, cô cũng không nghĩ cậu 15 tuổi.

"Nó sẽ phát triển mạnh trong vài năm tới, vài tháng nữa nó sẽ trông giống như tuổi của mình. Thời kỳ sinh trưởng của tộc mèo khác với con người." Bạch Thiển ngồi bên cạnh giải thích.

Trước khi 15 tuổi, tộc mèo sẽ giống như một đứa trẻ, sau tuổi 15, họ sẽ phát triển thành thiếu niên chỉ trong vài tháng, sau đó tốc độ phát triển sẽ chậm lại cho đên khi họ trở thành người lớn ở tuổi 20.

Bạch Thiển bây giờ đang ở giữa giai đoạn thành niên và trưởng thành, vì vậy cậu trông phù hợp với tuổi, trong khi Thu Vũ mới sắp bắt đầu thành niên.

"Ra là vậy." Đàm Du Nhiễm suy nghĩ một lúc.

"Làm thế nào để biến thành mèo hoặc người? Viên Viên, cậu không biến thành mèo sao?" Đàm Du Nhiễm hỏi

"Tùy tâm trạng." Bạch Thiển đáp.

Trong tộc mèo nhiều người thích hình dáng con mèo, nhiều người thích hình dáng con người, còn Bạch Thiển không quan tâm.

Lí do cậu biến thành con người tất nhiên là vì cậu muốn Đàm Du Nhiễm biết anh là con người.

Mặc dù cô gái thần kinh thô này không cảm nhận được ý tứ của cậu một chút nào.

"Vậy tại sao chúng không biến thành người?" Đàm Du Nhiễm chỉ vào ba con mèo đang nằm nghỉ ngơi trong góc. Kể từ khi Thu Vũ biến thành hình người, mấy con mèo kia loanh quanh dưới chân cô nữa, từng con đều trở về ổ của mình trong góc.

"Nhà chị quá nhỏ, biến thành hình người không thoải mái." Bạch Thiển đưa ra câu trả lời khiến Đàm Du Nhiễm nói không nên lời.

Mặc dù câu trả lời có hơi mơ hồ, nhưng cô hoàn toàn không phản bác được.

"Nhiễm Nhiễm, đây là cái gì?" Thu Vũ chạm vào dấu hôn trên xương quai xanh của Đàm Du Nhiễm, nghi ngờ hỏi.

"Nó có mùi của người khác, em không thích." Thu Vũ cau mày.

Cậu biết mình đang ghen tị.

Bạch Thiển không để ý đến ánh mắt không vui của Thu Vũ.

"À, không có gì." Đàm Du Nhiễm kéo cổ áo che dấu hôn, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Thu Vũ, nhưng khi cô nhìn xuống thì đập vào mắt lại một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Mẹ kiếp, Thu Vũ đang khỏa thân.

Nãy giờ chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thu Vũ nên bây giờ cô mới nhận ra cậu không mặc quần áo.

"Viên Viên, quần áo của cậu ở đâu ra vậy?" Đàm Du Nhiễm quay đầu tìm Bạch Thiển giúp đỡ, sau khi nhìn thấy Bạch Thiển, cô chợt nhớ ra mình chưa đưa cho cậu ta quần áo, nhưng sau khi vào phòng tắm, lúc ra cậu ta đã mặc quần áo.

Đàm Du Nhiễm nhìn đồ hiệu trên người Bạch Thiển, cô chắc chắn rằng bộ quần áo đó không phải của cô.

Chưa kể đến nhà cô không có quần áo nam,
đồ hiệu đắt như vậy cô không mua nổi.

"Sáng nay tôi nhờ người nhà chuyển đến." Bạch Thiển lắc lắc điện thoại trên tay.

Vâng, cậu quà là "con người hiện đại".

"Quần áo cho Nhu Nhu." Đàm Du Nhiễm nhìn cậu cầu cứu.

Bạch Thiển còn đang suy nghĩ mất bao nhiêu lâu người phụ nữ này mới phát hiện ra Nhu Nhu không mặc quần áo, quả không làm anh thất vọng, mất một thời gian dài mới nhận ra.

"Ở trong phòng của tôi, người trong gia đình cũng nhân tiện gửi một bộ quần áo cho cậu ta." Bạch Thiển hất cằm về phía căn phòng.

Đàm Du Nhiễm vốn định nhờ Bạch Thiển ra ngoài mua quần áo cho Nhu Nhu, không ngờ rằng gia đình họ còn chuẩn bị sẵn quần áo.

"Nhu Nhu, chúng ta đi thay quần áo nhé?" Đàm Du Nhiễm nhẹ nhàng hỏi.

"Được, chị có thể đi cùng em không Nhiễm Nhiễm?" Thu Vũ chớp mắt cầu xin.

"Được." Dường như Đàm Du Nhiễm rất kiên nhẫn với Thu Vũ, cô luôn đồng ý với mọi yêu cầu của cậu.

Đàm Du Nhiễm quấn chăn trên ghế sofa cho Thu Vũ, sau đó dẫn cậu vào phòng ngủ thay quần áo.

"Mấy người đang đợi cái quái gì thế?" Bạch Thiển đột ngột nói với ba con mèo trong góc.

Không ai trả lời cậu.

"Lúc này chờ đợi không phải lựa chọn tốt, mấy người hẳn là biết rõ điều đó." Bạch Thiển nói thêm một câu, sau đó cậu mặc kệ mấy con mèo kia, quay đầu xem tivi.

Trong phòng, Đàm Du Nhiễm đang cắt mắc quần áo trên tay.

Gia đình của Viên Viên và Nhu Nhu có phải siêu giàu không?

Đàm Du Nhiễm nhìn nhãn hiệu nổi tiếng trên tay, trầm ngâm suy nghĩ.

"Nhiễm Nhiễm, sao vậy?" Thu Vũ thắc mắc, cô đã cầm bộ quần áo đó rất lâu rồi.

"Không có gì, cậu có thể mặc quần áo không?" Đàm Du Nhiễm đưa quần áo cho Thu Vũ.

"Được." Thu Vũ nhận quần áo trong tay Đàm Du Nhiễm và mặc lên trong vài giây.

Đàm Du Nhiễm nhìn chàng trai cởi chăn, bắt đầu thất thần suy nghĩ.

OMG, đứa trẻ này khi lớn lên chắc chắn sẽ là một cực phẩm.

Đàm Du Nhiễm có thể hình dung ra được khi Thu Vũ lớn lên, khuôn mặt cùng dáng người sẽ có sát thương lớn đến mức nào.

Truyện convert hay : Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện