- Thật là may mắn vậy sao?
Ở đầu dây bên kia, Giang Hạ Lam ngạc nhiên lên tiếng.
Chính bản thân cô còn không thể tin rằng Cố Gia Hy lại gặp được điều tốt đến vậy.
Nhưng có nhiều thứ đến một cách bất ngờ thường không an toàn.
- Tớ nghĩ cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Mà cậu gặp Tống Thiên Hoàng chưa? Cậu ấy cũng ở gần đó mà.
Nghe câu hỏi của Giang Hạ Lam, Cố Gia Hy bất giác thở dài.
Cô đã cố gắng đi qua đi lại khu chung cư của Tống Thiên Hoàng rồi vậy mà đến cái bóng hay mùi hương của cậu, cô vẫn không thể cảm nhận được.
- Tớ đã cố tìm kiếm và tạo ra những cuộc gặp tình cờ với cậu ấy rồi nhưng sao nó lạ lắm.
Không như tớ nghĩ.
Giang Hạ Lam nghe cô nói vậy cũng có chút buồn.
- Thôi không sao.
Chắc chắn một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại nhau thôi.
Đang nói chuyện rất vui vẻ, từ bên ngoài, giọng của Ngô Hàng bất ngờ truyền đến:
- Hạ Lam, trong tủ lạnh còn tôm, cậu có muốn ăn tôn chiên không?
- Giang Hạ Lam, cậu và Ngô Hàng đang ở chung sao?
Giọng nói này từ lâu lắm rồi Cố Gia Hy không được nghe nhưng cô chắc chắn đây là giọng của Ngô Hàng.
Nhưng cái cô không thể ngờ được rằng Giang Hạ Lam và Ngô Hàng đã ở chung với nhau mà cô không hề hay biết gì cả.
Thấy cô hoài nghi, Giang Hạ Lam vội vàng che giấu:
- Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu.
Thật ra....thật ra.....!
Trong khi Giang Hạ Lam đang cố gắng giải thích thì từ đâu, Ngô Hàng ngó mặt vào chiếc điện thoại hiện đang video call với Cố Gia Hy.
Thấy cô ở bên kia màn hình, cậu ta vui vẻ chào hỏi:
- A...Cố Gia Hy! Lâu lắm không gặp, cậu khoẻ chứ?
Giang Hạ Lam nghe vậy thì tức lắm nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi để che giấu:
- Gia Hy....cậu phải tin tớ.
Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu.
Cố Gia Hy mỉm cười gật đầu:
- Được....được....Tớ tin cậu mà.
Đang nói chuyện vui vẻ thì từ bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa.
Cố Gia Hy liền tắt điện thoại đi ra.
Người đến tìm cô chính là Hàn Trọng Kim.
Anh đưa cho cô một tập hồ sơ rồi nói:
- Cố Gia Hy, cô xem qua cái này rồi thống kê lại dữ liệu cho tôi nhé.
Sáng mai phải cần gấp rồi.
Nhận lấy tập tài liệu, Cố Gia Hy đáp:
- Được rồi.
Để tôi.
Một ngày dài cứ vậy mà trôi qua, Cố Gia Hy trở về nhà.
Đi qua một con ngõ nữa thôi là đến rồi.
Từ đâu một tiếng hét vang lên:
- Cứu tôi với! Có ai không? Cứu với.
Cố Gia Hy giật mình đứng khững lại.
Từ từ tiến lại nơi phát ra tiếng kêu, cô đưa mắt nhìn vào bên trong con hẻm tối tăm.
Một đám đàn ông đang ỷ đông để ăn hiếp một cô gái.
Thấy tình thế không ổn, Cố Gia Hy lại đang một thân một mình, không thể nào đấu lại bọn chúng được, mà càng không thể nhẫn tâm bỏ mặc cô gái đang ở trong kia.
Bất chợt cô nhớ ra trong máy có đoạn ghi âm của xe cảnh sát.
Bật điện