Chào Cậu Tôi Là Kim Taeyung

Chương 1




Bảng điểm tổng kết của kì học này đã được công bố. Jungkook đang trên đường đi đến phòng giáo viên thì đột nhiên có một thân hình cao lớn chắn trước mặt cậu, nụ cười xinh đẹp nở rộ.
25

" Chào cậu, tôi là Kim Taehyung "
1

---------------

Như thường lệ, Jeon Jungkook vẫn luôn là cái tên đứng đầu bảng điểm, cậu vẫn đạt được điểm số tuyệt đối. 12 năm đi học nếu đừng nhì thì không ai dám xưng nhất.Dù những môn học đó có khó cỡ nào đi nữa thì Jungkook vẫn có thể chinh phục tất cả, cậu dẫn đầu điểm số của cả khối, có khi là cả trường.
1

Jeon Jungkook là cái tên nổi tiếng nhất nhì trong ngôi trường này, cậu được biết đến không chỉ nhờ vẻ ngoài xinh đẹp mà còn nhờ vào năng lực học tập xuất sắc dẫn đầu bảng điểm của trường suốt mấy năm liền. Ba mẹ cậu đều bị mất trong một tai nạn rơi máy bay, người thân còn lại của cậu là người cô bên ngoại, dì ấy là một người mạnh mẽ và độc lập, xinh đẹp và có cho mình một cơ ngơi ổn định.

Jungkook một mình đến thành phố khác học tập, từ nhỏ cậu đã hiểu chuyện rất sớm lại rất thông minh, gia đình của cậu cũng thuộc dạng khá giả nên cậu không phải mất quá nhiều thời gian vào việc mưu sinh. Cậu chỉ làm pha chế cho một quán bar nhỏ gần khu chung cư mà cậu đang ở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối ngược với cậu, Kim Taehyung là một học sinh luôn có thành tích đếm ngược. Nếu Jungkook đứng đầu bảng điểm số thì Taehyung cũng vậy, đứng đầu bảng số từ dưới đếm lên. Chả hiểu cái thế lực bóng đêm nào mà Taehyung có thể đứng cuối bảng điểm suốt mấy năm liền, không một ai có thể đánh bại anh được. Dù thành tích không được nổi bật nhưng Taehyung vẫn luôn được chào đón rất nồng nhiệt, nhất là phái nữ. Vì sao ? Vì anh ta vừa giàu vừa đẹp lại còn rất ga lăng chứ sao. Chơi thể thao cũng rất giỏi, trừ việc học ra thì những thứ khác Kim Taehyung đều có thể đạt được xuất sắc. Đi học cho vui thôi sau này ra trường về làm chủ tịch.
30

" Điểm số không thể quyết định được con người thật ", đó là câu nói mà mấy fan girl của anh thường nói.

----------------

" Cậu là ai tôi không muốn biết, cũng không có hứng thú để biết nên mời tránh đường "

Jungkook lách người qua khỏi Taehyung, muốn đi thật nhanh đến phòng giáo viên để giao lại tài liệu. Nhưng Taehyung đã nắm tay cậu lại, ép chặt vào tường.

Trên hành lang vắng vẻ, từng ánh nắng buổi chiều muộn chiếu qua tấm cửa sổ, tia vàng cam rọi đến gương mặt điển trai, nổi bật nhất vẫn là đôi mắt của người con trai này, đôi mắt màu hổ phách vừa mạnh mẽ vừa lôi cuốn.

" Tôi thích cậu "
1

" ???? "
13

Jungkook nhíu mày khó hiểu, cái tên này biết bản thân đang nói chuyện với ai không vậy ? Hay nhận nhầm cậu với cô gái nào khác ? Có lẽ sáng nay cậu bước sai chân ra khỏi nhà rồi. Jungkook đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bị hành động của Taehyung kéo về hiện tại. Anh nâng cầm của cậu lên, ánh mắt kiên định nhấn mạnh lại câu nói. Dù miệt mài bên sách vở nhưng Jungkook chơi ra chơi, học ra học, cậu cũng đã xác định được xu hướng giới tính của mình từ lâu, những đứa trai thẳng muốn trải nghiệm cảm giác mới Jungkook cũng gặp qua không ít rồi.

Cậu bình tĩnh xoay mặt thoát khỏi bàn tay ấm áp, thản nhiên nói như một thói quen.

" Ừ, cảm ơn "
12

Jungkook cuối người hơi thấp xuống, nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng tay của anh. Nhanh chân bước về hướng phòng giáo viên để nộp trả lại tài liệu. Taehyung đứng hình tại đó, anh vẫn ngơ ngác.


" Sao không giống trong truyện nhỉ ? "
39

--------

Lần đầu hai người gặp nhau là tại một bệnh viện lớn. Hình ảnh cậu trai ngồi bất động trên băng ghế dài trống vắng , chỉ một mình.

Gương mặt của cậu ấy chẳng để lộ biểu cảm gì cả, bình tĩnh đến kì lạ. Có một loại đau thương được chôn sâu trong lòng, không gào thét, không vỡ òa chỉ lặng đi trong lòng, âm thầm cấu xé trái tim. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như vẫn rất ổn nhưng bên trong, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ để sụp đổ. Taehyung quay sang nhìn người mẹ đôi mắt đã sưng đỏ và đang gào khóc của mình, rồi lại nhìn lại cậu trai yên lặng như mặt sông kia.

Ai sẽ thật lòng?

Sau khi xác nhận được danh tính, những người khác cũng bước vào nhận người thân. Người mà vừa hôm qua còn đang cười nói với họ nay lại nằm bất động, thân thể đông cứng trên chiếc băng ca lạnh lẽo. Có người không chịu được nổi đau này liền ngất đi, nhưng cậu ấy vẫn rất bình tĩnh. Tránh đi tất cả những tạp âm, lẳng lặng ngồi bên chiếc ghế mủ, ánh mắt đờ đẫn, cậu ấy có lấy điện thoại ra hình như là nhắn tin cho một ai đó. Tầm 15 phút sau thì người đó xuất hiện, một phụ nữ độ trung niên

với mái tóc cup ngắn hớt hãi chạy đến, cô ấy tìm kiếm cậu trai nhỏ, nước mắt cô rơi lã chã, tiếng nói xót thương hỏi han cậu trai. Nhưng chỉ thấy cậu ta lắc đầu rồi nhẹ nhàng mỉm cười với cô. Sau đó thì một y tá gọi cô vào trong phòng, cô xoa xoa vai cậu rồi cũng nhanh chóng đến bên trong "nhận lại" anh chị của mình.

Cậu ấy thẫn thờ đi lên sân thượng của bệnh viện, khóa chặt cánh cửa ngăn cách lại, thân thể mệt mỏi từ từ khụy xuống, một giọt nước mắt rơi xuống làm xao động luôn cả một trái tim. Những tiếng gào khóc từ tận đáy lòng cuối cùng cũng được thoát ra, cậu ta gò bó cả thân thể mình lại, khóc nấc lên trong buổi chiều lộng gió, miệng cậu cứ liên tục gọi tên hai người mà cậu yêu thương nhất, tiếng khóc xót xa trách móc cả hai, tại sao lại bỏ rơi cậu ấy, rõ ràng là đã hứa rằng cùng cậu ấy đón sinh nhật rồi mà. Ngày sinh của cậu lại thành ngày tử của ba mẹ.
1

Nhẹ nhàng ngồi xuống, áp sát lưng vào cánh cửa, Taehyung ánh mắt trống lổng, thật đáng thương làm sao, những đứa trẻ hiểu chuyện suy cho cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ba của Taehyung, người duy nhất có thể trò chuyện cùng anh, ông là một người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Ông là một người mẫu mực, mấy mươi năm qua chỉ một lòng yêu vợ chiều con nhưng ông trời lại nỡ mang ông ra đi.

Kim Taehyung không thể khóc được, ba anh từng nói dù chuyện gì xảy ra cũng không được khóc, vì anh chính là chỗ dựa cuối cùng của mẹ, anh mà sụp đổ thì ai có thể bảo vệ mẹ được. Tuổi 15, cái tuổi mà tâm lý vẫn còn đang phải phát triển thế mà hai đứa trẻ lại phải chịu đựng đớn đau như thế.

Một người phải gồng mình tạo ra nụ cười giả dối.

Một người gồng mình chịu đựng đau thương.

----

Lúc ban đầu chỉ là sự đồng cảm, Taehyung chỉ suy nghĩ đơn giản rằng bản thân mình chú ý đến Jungkook vì cậu ấy cũng có một nỗi đau lòng giống anh. Nhưng không, chẳng hiểu từ bao giờ mọi ánh mắt của anh đều chỉ chú ý đến cậu. Anh thích cách cậu cười, thích cách cậu nói chuyện, thích cách cậu ân cần, chu đáo đối xử với mọi người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể nói Kim Taehyung là một người khá kín tiếng, anh không có quá nhiều câu chuyện để nói với mọi người khi những bữa tiệc hay tụ họp diễn ra, đó cũng là lí do anh chưa hề yêu ai, và Jungkook chính là mối tình đầu của anh. Thời điểm ban đầu anh vẫn chưa thể xác định được chân tình của mình, nó có phải là tình yêu hay là một sự đồng cảm nhưng khi thấy Jungkook cười nói cùng người khác thì trong lòng anh lại rất khó chịu, có lần Jungkook bị bệnh không thể đến trường, Taehyung trong lòng lo lắng những cảm xúc mà anh chưa từng có trước đây. Đó là khi anh xác định rằng mình đã yêu. Những cảm xúc biết yêu lần đầu đã rất lạ lẫm, Taehyung lại thích một người đồng giới, sự hiểu biết về tình cảm của hai người đồng giới của anh rất hạn hẹp. Nên cứ dựa theo mấy cuốn truyện về tình trai mà anh đã đọc, rồi áp dụng theo.
1

-------

Cánh cửa phòng giáo viên đóng lại, cậu sải bước trên hành lang dài, một lần nữa Jungkook lại bị chặn lại. Cậu khó chịu ra mặt. Giọng bực bội hỏi.

" Chuyện gì ? "

" Tôi thích cậu, nên sẽ theo đuổi. Nhất định sẽ theo đuổi cậu vì vậy trong thời gian này cậu không được thích ai hết. Tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, bây giờ thì tạm biệt "
4

Kim Taehyung vừa nói xong liền chạy mất hút, Jungkook vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cách thức tỏ tình theo thời đại là phải như vậy hả ? Còn chưa kịp để đối phương trả lời nữa mà. Jungkook che mặt, khúc khích cười.

" Cũng đáng yêu quá đấy "
18

--------

Ở trong căn phòng cuối cùng của nhà vệ sinh. Những tiếng động lớn cùng tiếng mắng chửi cứ liên tục phát ra, thanh âm khiến người khác phải hoảng sợ dè chừng vì sự kì dị của nó. Kim Taehyung cứ đứng đó đập đầu vào cánh cửa gỗ, miệng không ngừng chê trách bản thân.

" Mày làm cái gì vậy Kim Taehyung. Bị người ta xem là thằng ngốc luôn rồi kìa, đúng là ngu ngốc mà "
10



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện