Ninh Thư cùng Nghiêm Lễ về đến nhà, cô mở cửa đi vào, sau đó chỉ đến khoảng vườn rau tươi tốt trong sân: “Hái ít rau cải thìa, làm mì rau cải thìa thịt heo cho em nhé?”
Nghiêm Lễ liền đi tới, ngồi xuống hái một nắm thật to.
Ninh Thư chỉ chỉ: “Cây nào còn nhỏ thì để lại cho lớn thêm, hai cây to ấy.”
Nghiêm Lễ lập tức vứt bỏ những cây nhỏ mình vừa hái nhầm, chỉ để lại cây lớn, hai tay đưa tới cho Ninh Thư kể công.
Ninh Thư nhìn những cây cải xanh vừa mới nhú đang nằm la liệt dưới mặt đất, còn có thể làm gì được chứ, chỉ đành mỉm cười khen một câu: “Bé ngoan.”
Ninh Thư lấy khăn giấy trong túi ra, giúp Nghiêm Lễ lau bùn đất vô tình dính trên mặt, sau đó cầm lấy nắm rau trên tay cậu, cùng nhau vào nhà. Ninh Thư nhanh chóng chuẩn bị xong mì, dọn lên bàn rồi đẩy về phía Nghiêm Lễ, có chút không dám nhìn vào cặp mắt mong chờ của cậu.
Nghiêm Lễ xoa xoa tay, trong mắt hiện lên một ngôi sao nhỏ: “Nhìn ngon quá.”
Ninh Thư đưa cho Nghiêm Lễ một đôi đũa, không mấy tự tin nói: “Vậy em ăn thử đi.”
Nghiêm Lễ nhận lấy đũa rồi gắp một miếng thật to.
Ninh Thư biết tài nghệ nấu ăn ma chê quỷ hờn của mình.
Nghiêm Lễ khó khăn nuốt miếng mì trong miệng, an ủi Ninh Thư: “Không sao đâu ạ, anh trai em nấu ăn rất ngon.”
Ninh Thư lấy điện thoại trong túi ra gọi hai suất đồ ăn bên ngoài, mỗi người ăn hết một suất, không ai nhìn lại nồi mì thêm một lần nào nữa.
Sau khi cơm nước xong, Ninh Thư cầm kéo làm vườn, đội chiếc mũ rơm vành rộng màu vàng đi ra sân, đứng trước một giàn hoa hồng bắt đầu cắt tỉa. Nghiêm Lễ đứng ở một bên, nhớ tới lúc trước mình và anh trai đứng đúng chỗ này giả ma giả quỷ để dọa cô giáo Ninh, nên mấy lần định mở miệng nói xin lỗi cuối cùng lại thôi, cơ hội ăn mắng tốt như vậy nên nhường lại cho anh trai vẫn hơn.
Ninh Thư quay đầu sang nhìn, thấy Nghiêm Lễ đang ngậm cây kẹo mút: “Ăn kẹo ít thôi, sâu răng đó.”
Nghiêm Lễ bật cười: “Em cũng đâu có phải là con nít, không sâu răng được nữa đâu ạ.”
Ninh Thư: “Nữa? Hồi còn nhỏ em thực sự bị sâu răng à?”
Nghiêm Lễ gật đầu: “Trước đây, mẹ em cũng thường xuyên nhắc nhở, bảo em ăn ít kẹo một chút, nhưng nói em vậy thôi chứ nếu ra ngoài thấy các loại kẹo đẹp mắt là lại mua về cho em.”
Ninh Thư biết hai anh em họ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, lại sắp tới sinh nhật chắc chắn sẽ thấy nhớ ba mẹ.
Cô chọn ra một vài bông hồng đẹp nhất, cắt xuống, ghép lại với nhau rồi thắt lên chiếc nơ xinh xắn: “Nào, chúc Lễ Lễ nhà chúng ta sinh nhật vui vẻ.”
Nghiêm Lễ không chịu nhận: “Đây được tính là quà sinh nhật không ạ?”
Ninh Thư: “Em nghĩ đi đâu thế? Đương nhiên là không phải rồi.”
Nghiêm Lễ nghe xong vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn cô Ninh.”
Ninh Thư nở nụ cười hiền từ: “Quà sinh nhật của em là một cuốn sách chữ mẫu do cô cẩn thận lựa chọn.”
Nghiêm Lệ: “…” Có thể từ chối không?
Nghiêm Kiều mở cửa biệt thự đi vào, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Nghiêm Lễ và Ninh Thư, anh lập tức có cảm hứng, đột nhiên nghĩ ra cách để huyền thoại căn nhà ma tiếp tục mà không làm Ninh Thư sợ hãi. Cũng giống như việc chọn quà sinh nhật, chỉ cần chọn ra hình tượng mà cô thích không phải là được rồi sao.
Nghiêm Kiều xoa xoa đầu Nghiêm Lễ bảo cậu ở nhà: “Ở nhà trông nhà cho tốt, người lạ gọi nhớ không được mở cửa.”
Nghiêm Lễ lôi bài tập trong cặp sách ra, miễn cưỡng kéo dài giọng nói: “Anh, em sắp mười tám tuổi rồi, chứ không phải tám tuổi.”
Nghiêm Kiều đi lên gác xép, lấy ra một chiếc ghế sofa nhỏ, lau cẩn thận rồi đặt ra ban công, sau đó quay người lại nói với Nghiêm Lễ: “Làm bài tập nửa tiếng lại ra ngoài hóng nắng, cho mắt nghỉ ngơi.”
Nghiêm Lễ ừm một tiếng: “Em biết rồi.”
Ninh Thư đi theo sau Nghiêm Kiều, dò xét hỏi: “Sao anh biết trên lầu có chiếc sofa nhỏ này?”
Nghiêm Kiều liếc nhìn qua bức tranh “Trừu tượng” do Nghiêm Lễ vẽ khi còn nhỏ trên ghế: “Đoán.”
Ninh Thư: “Cái này cũng đoán ra được à?”
Nghiêm Kiều lại mở ngăn tủ nhỏ trong phòng khách, lấy ra một chiếc chìa khóa, rồi đến mở ngăn kéo nhỏ trong bếp, lại lấy ra chiếc thìa hình vịt Donald màu vàng, để dưới vòi nước rửa sạch sẽ, sau đó quay đầu gọi Nghiêm Lễ: “Thìa đã rửa sạch cho em rồi, trong tủ lạnh có kem, không được ăn nhiều quá đâu đấy.”
Nghiêm Lễ vẫn ngậm chiếc kẹo mút nãy giờ cậu chưa ăn hết, nên giọng nói hơi ấp úng: “Em biết rồi.”
Ninh Thư: “Hay thế, cái này cũng mò ra được.”
“Quá khen rồi.” Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn thời gian: “Đi thôi, buổi chiều còn có tiết.”
Ninh Thư quay lại nhìn Nghiêm Lễ đang ngoan ngoãn làm bài, rồi cùng Nghiêm Kiều ra khỏi nhà.
Vừa đi được vài bước, trong nhà đột nhiên vang lên tiếng hú hét, Ninh Thư lo lắng quay đầu lại nhìn: “Sao thế nhỉ?”
Nghe ra thì hình như là giọng của Nghiêm Lễ, có phải đã xảy ra chuyện gì đó rồi không?
Phản ứng của Nghiêm Kiều rất bàng quang, lạnh nhạt: “Không sao.”
Ninh Thư quay người vừa định chạy về xem sao thì đã bị Nghiêm Kiều túm cổ áo lại: “Thằng bé năm nay lớp mười hai rồi, học hành áp lực, cộng thêm sắp tới sinh nhật nên nhớ ba mẹ. Trong lòng bí bách, lại không được thoải mái lắm, nên hò hét một lúc là bình thường lại thôi.”
Ninh Thư bị Nghiêm Kiều nhấc lên, cổ áo vướng chặt vào cổ, cô vừa giơ tay lên kéo xuống vừa giơ chân đá anh: “Anh thả tôi ra.”
Nghiêm Kiều thấy vậy liền bật cười, lại nâng cô lên một lần nữa rồi mới thả xuống.
Ninh Thư xốc lại cổ áo, giơ tay định trả đũa anh, mới phát hiện mình chẳng thể nhấc nổi anh lên: “Anh nợ tôi một tiết Thể dục.”
Nghiêm Kiều: “Được.”
Anh đột nhiên lại có linh cảm, nếu sau này có chọc giận cô, anh sẽ dùng giờ Thể dục để đổi lấy sự tha thứ, dù sao thì thứ anh không thiếu thốn và không đau lòng nhất chính là giờ học Thể dục.
Ninh Thư nghe thấy phía sau nhà vang lên tiếng gào thét, giống như đang hát: “Thật sự không sao chứ?”
“Hay là quay lại xem thế nào nhé?”
Nghiêm Kiều: “Không sao đâu, đừng về, cô mà về thằng bé lại phát tiết không nổi.”
Ninh Thư cũng nghĩ tới những lời Tôn Hiểu Thiến nói nên đành gật đầu.
Nghiêm Kiều gỡ một chiếc lá vàng trên tóc Ninh Thư xuống, anh rũ mi nhìn cô: “Còn cô thì sao? Lúc không vui, khó chịu hoặc chán nản quá lâu cô sẽ làm gì?”
Ninh Thư mỉm cười: “Soạn giáo án, tóm lại là không “Phát điên” như Lễ Lễ.”
Đi đến phố Thiên Đường, Nghiêm Kiều kéo Ninh Thư vào một cửa hàng bán đồ chơi: “Nhìn xem thích cái gì, tôi mua tặng cô.”
Ninh Thư: “Sao tự nhiên lại muốn tặng tôi cái này?”
Nghiêm Kiều suy nghĩ một chút, tùy tiện tìm ra lý do: “Cảm ơn cô buổi trưa đã nấu đồ ăn cho Nghiêm Lễ.”
Thằng bé chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác đó.
Ninh Thư: “Tôi nấu ăn không ngon, cuối cùng lại phải gọi đồ ăn bên ngoài về.”
Nghiêm Kiều quay sang nhìn Ninh Thư: “Có không ngon đến mấy cũng chẳng sao, chỉ cần có không khí bếp núc là được rồi.”
Anh không được tận mắt chứng kiến, nhưng có thể tưởng tượng được hình ảnh Ninh Thư bận tạp dề ở trong bếp, còn Nghiêm Lễ ngồi trên bàn ăn, tò mò nhìn vào bếp và chờ đợi bữa ăn trong niềm hạnh phúc. Giống như hồi còn nhỏ, mỗi khi anh đi học về, sẽ chạy vào lúc lắc đồ chơi trẻ con đang treo trên ghế của Lễ Lễ, sau đó lau nước miếng cho thằng bé rồi chạy vào bếp giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn.
Ninh Thư nhìn những con búp bê xinh xắn khác nhau trong cửa hàng, cuối cùng không kìm được lòng, quay đầu lại hỏi Nghiêm Kiều: “Chọn cái nào cũng được à?”
Nghiêm Kiều gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ cần cô thích tôi sẽ mua cho cô.”
Nhân viên bán hàng đi tới, nở nụ cười với Ninh Thư: “Bạn trai cô thật tốt với cô.”
Ninh Thư giải thích: “Không…”
Nghiêm Kiều ngắt lời cô: “Chọn đi.”
Ninh Thư vui vẻ nhìn đi nhìn lại những tờ giấy giới thiệu dán trên kệ, rồi sờ hết cái này tới cái kia. Cô nhặt lên một con thỏ trắng như tuyết, rồi quay sang hỏi Nghiêm Kiều xem có thấy đẹp không. Nghiêm Kiều đứng sau lưng Ninh Thư, nếu không hiểu rõ cô, sẽ rất dễ nhầm tưởng cô không hề hứng thú với những món đồ chơi trẻ con này.
Nghiêm Kiều: “Cô có thể chọn mười món cũng được.”
Ninh Thư: “Whoa!”
Cô bước đến một kệ hàng rất cao phía trước, cố gắng với chú người tuyết nhỏ trên cùng, nhưng kiễng chân, thậm chí là nhảy lên vẫn không thể với tới.
Nghiêm Kiều tiến lên phía trước nửa bước, giơ tay lên cái là nhấc được xuống, đưa nó cho cô: “Nếu muốn lấy đồ trên cao thì bảo tôi lấy cho, đừng có nhảy lên như vậy.”
Ninh Thư cần lấy chú người tuyết nhỏ, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Cảm ơn.”
Vốn dĩ cô còn tưởng anh sẽ chế nhạo mình là nhóc lùn như lần trước. Thực ra cô không thấp, cô cao một mét sáu, là do anh quá cao mà thôi.
Nghiêm Kiều trầm mặc nhìn Ninh Thư, sau đó nghiêng đầu, ho nhẹ một tiếng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: “Nếu nhảy, thì chỗ đó của cô sẽ cọ vào giá để đồ.”
Anh có ý tốt nhắc nhở cô: “Đừng để lớp bông bên trong bị xô lệch, nhỡ lộ ra ngoài thì làm thế nào?”
Ninh Thư: “…”
Cô có thể rút lại câu cảm ơn vừa rồi không?
Cô cầm chú người tuyết nhỏ trong tay hung hăng đập Nghiêm Kiều một cái: “Tôi thích lệch thế đó, không khiến anh lo.”
“Còn nữa, từ nay về sau cấm không được nhắc đến từ bông trước mặt tôi.”
Nghiêm Kiều nghiêng đầu nhìn sang một bên, thì thào biện hộ: “Tôi cũng đâu có cố ý nhìn.”
Ninh Thư: “Vậy là do tôi ôm đầu anh áp vào ngực tôi bắt anh nhìn à?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Mặt anh đỏ cái gì chứ?”
“Anh đang nghĩ cái gì thế? Đồ lưu manh.”
Nghiêm Kiều không cảm thấy mình sai chỗ nào, bởi vì lời nói của cô quá trừu tượng, ôm đầu anh áp vào ngực cô, làm sao có thể bảo người ta không nghĩ ngợi lung tung cơ chứ?
Nghiêm Kiều liếc Ninh Thư một cái: “Cứ cho là áp lên đó, thì cũng là áo vào bông, chứ đâu có phải là chạm vào… Ngực cô. “
Ninh Thư bị Nghiêm Kiều chọc tức đến đau đầu chóng mặt: “Bắt đầu từ bây giờ, cảm phiền anh biến thành người câm hộ tôi.”
Nghiêm Kiều ngậm chặt miệng lại, cuối cùng Ninh Thư cũng có thể yên tĩnh chọn búp bê.
Sau đó, Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư thanh toán: “Thích Elsa* à?”
*Một nhân vật hoạt hình trong bộ phim hoạt hình Disney “Frozen”.
“Có phải con gái bọn cô đều thích công chúa không? Thích được cưng nựng?”
Ninh Thư ôm lấy con búp bê: “Elsa là nữ vương, tôi cảm thấy nữ vương càng có quyền lực hơn.”
Trước cửa hàng, một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi chạy tới, cô bé mặc chiếc váy công chúa màu xanh của Elsa, vừa đi vừa nhảy nhót, rất hoạt bát, đáng yêu.
Ninh Thư thấp giọng bình luận một câu: “Đúng là trẻ con.”
Giọng điệu của cô có chút tự hào: “Khi tôi bằng tuổi cô
bé, đã có thể đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ cổ rồi.”
Cô gái nhỏ nhìn thấy búp bê Elsa trong tay Ninh Thư liền chạy tới, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị ơi, chị cho em mượn chơi một lát được không?”
Ninh Thư vội vàng ôm chặt con búp bê: “Không được, đây là của chị.”
Cô bé suy nghĩ một lúc: “Vậy cho em sờ một cái cũng được.”
Ninh Thư cũng ngẫm nghĩ, rồi nói: “Nếu em có thể đọc được bài thơ《Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng》chị sẽ cho em sờ, hoặc bài《Tảo phát bạch đế thành》cũng được, bài sau dễ hơn một chút.”
Cô gái nhỏ lập tức bật khóc.
Ninh Thư hài lòng ôm con búp bê rời đi.
Nghiêm Kiều ở bên cạnh vui vẻ hỏi: “Thích vậy sao? Đến chạm cũng không cho người khác chạm vào.”
Ninh Thư: “Không phải, tôi đâu có trẻ con như vậy, là vì nhìn thấy trên tay cô bé đó có đất, sợ làm bẩn búp bê tôi lại phải giặt.”
Nghiêm Kiều vươn tay tóm lấy: “Tôi cầm giúp cô.”
Ninh Thư ôm chặt lại: “Không cho!”
Hai người vừa đi vừa tranh giành nhau, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá, chiếu xuống đường, những đốm sáng nhỏ như những viên kim cương nằm rải rác.
Sau khi Ninh Thư trở lại văn phòng, thì Nghiêm Kiều đứng dưới sân vận động gọi cho một người bạn làm việc trong công viên giải trí.
Trước khi hết giờ tự học buổi tối, Nghiêm Kiều gọi cho Ninh Thư nói tối nay anh bận việc, nên không về nhà, Nghiêm Lễ cũng đi cùng anh nên bảo cô ở nhà chú ý an toàn, khóa cửa cẩn thận.
Ninh Thư khoác túi xách lên, một tay ôm búp bê Elsa, tay còn lại cầm điện thoại vừa nghe vừa đi ra cổng trường: “Được!”
Nghiêm Kiều đứng bên cửa sổ lầu hai của văn phòng nhìn Ninh Thư đang hòa giữa đám đông, giọng điệu có chút không vui: “Tôi không về nhà cô vui đến vậy sao?”
Cô vui vẻ nhảy chân sáo mà quên hết hình tượng mình đã thiết lập bấy lâu nay.
Ninh Thư: “Làm gì có, tôi đâu có vui.”
Ngay khi Ninh Thư về đến nhà, cô lập tức lấy chiếc váy hai dây màu đen mà Nghiêm Kiều đã mua cho cô ra, sau đó tết tóc cho mình giống như tóc Elsa.
Tiếc rằng mái tóc của cô không dài như vậy, nên đành lấy chiếc khăn tay màu vàng, buộc thắt nút bên dưới giả làm tóc, rồi để xuôi xuống trước ngực mình. Quên không mua găng tay, đạo cụ này không thể thiếu, bởi vì nếu không có nó cô vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được ma thuật của mình, khiến mọi thứ cô chạm vào đều sẽ bị đóng băng. Vì vậy, cô đã tim mấy chiếc găng tay dùng một lần trước đó mua về để ăn cổ vịt ra. Rồi lại lấy cây gậy thần hồi trưa mua ở cửa hàng đồ chơi, mặc váy dài lên người, sau đó xách váy chạy từ lầu hai xuống dưới.
Cô phất tay trái một cái, người tuyết lập tức xuất hiện, rồi lại phất tay phải một cái, lập tức biến ra một lâu đài băng.
Dưới bầu trời tuyết rơi dày đặc, cô vừa đi giữa những tảng băng tuyết đó, vừa hát: “Let it go, let it go…”
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, là phụ huynh học sinh gọi đến, Ninh Thư nhấc máy với giọng điệu uy nghiêm, ổn định: “Xin chào mẹ Tạ Thành Thành.”
“Không phiền, không phiền đâu….Thành tích của Tạ Thành Thành gần đây không tồi, em ấy rất thông minh, chỉ có điều ở trong lớp vẫn hơi mất tập trung…”
Sau khi cúp máy, Ninh Thư liền ném điện thoại sang một bên, cô tóm gấu váy lên, tiếp tục bài hát vừa rồi: “Let it go, let it go…”
Một chiếc Land Rover màu đen đỗ cách biệt thực không xa, Nghiêm Kiều mặc bộ váy búp bê mượn của bạn mình lên người, sau đó cúi đầu nhìn xuống: “Váy hơi ngắn.”
Triệu Vũ Kiệt cười đến mức nội thương đến nơi: “Anh đúng là vì một cô gái mà cái gì cũng có thể làm nhỉ?”
Nghiêm Kiều: “Cười nữa xem nào?”
Triệu Vũ Kiệt ngã lăn ra ghế để cười: “Kiều muội, em dùng khuôn mặt nữ vương đáng yêu như vậy nói chuyện với anh, anh nhịn không được.”
“Nào, Kiểu nữ vương, lồng tiếng thử coi nào.”
Nghiêm Kiều đưa tay lên túm chặt cổ Triệu Vũ Kiệt, như muốn khóa ngay họng anh ta lại: “Câm ngay, nếu việc này truyền ra ngoài, cậu cả La Minh nữa, bỏ ngay điện thoại xuống, nếu vậy thì ít nhất là một trong hai cậu sẽ không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình đâu.”
Mặc lên người bộ đồ búp bê cồng kềnh của công viên giải trí, mà hành động vẫn nhanh nhẹn như vậy, chỉ có thể là Nghiêm Kiều, Triệu Vũ Kiệt: “Tuân lệnh.”
Anh ta miễn cưỡng nuốt bốn chữ “Nữ vương điện hạ” xuống bụng.
La Minh ngồi trên ghế lái quay đầu lại, giơ ngón tay cái về phía Nghiêm Kiều: “Người đầu tiên chuyển giới tính vì tình yêu.”
Anh ta không yên tâm: “Kiều muội, à nhầm anh Kiều, cậu chắc chắn hóa trang thành thế này sẽ không làm cô giáo Ninh sợ chứ?”
Nghiêm Kiều đang vén những sợi tóc bằng len rối bù trên đầu: “Sẽ không, tôi đã cố ý đưa cô ấy đến của hàng đồ chơi để chắc chắn rằng cô ấy thích những thứ này.”
Điều này vẹn cả đôi đường, có thể khiến người qua đường và những người dân xung quanh sợ hãi, đồng thời reo rắc những tin đồn ma ám, nhưng lại không khiến Ninh Thư sợ hãi.
Bình thường vào giờ này Ninh Thư sẽ ở trên phòng chuẩn bị bài vở, không xuống tầng một và sẽ không thấy anh, nên anh chỉ cần đi lòng vòng quanh sân hù dọa người qua đường là được. Trong trường hợp cô ấy vô tình xuống dưới nhà, hoặc xuống rót nước, mà nhìn thấy một cô công chúa Elsa bên ngoài cửa sổ thì điều đó cũng sẽ khiến cô vô cùng bất ngờ.
Triệu Vũ Kiệt mở laptop lên và bắt đầu chính sửa bài đăng.
“Tin sốc! Ma nữ tóc dài xuất hiện trong ngôi nhà ma ám ở Vĩnh Ninh Lý! Người dân gần đó đều nghe thấy tiếng than khóc của phụ nữ.”
Trong nhiều năm nay, họ đã sử dụng phương pháp ấu trĩ nhưng hiệu quả này để ngăn chặn sự tăng giá của căn nhà đồng thời ngăn được Tiền Nhạc bán nó. Người Trung Quốc rất kiêng kị điều này, chẳng ai dám mua một ngôi nhà bị ma ám, cho dù nó có rẻ đến đâu đi chăng nữa.
La Minh suy nghĩ một chút: “Hay là chụp thêm vài tấm ảnh ma đăng lên?”
Nghiêm Kiều thấy vị trí mắt của chiếc mũ đội đầu quá nhỏ, liền tự tay xé một vòng xung quanh, hai mắt nhìn qua hai lỗ đen xì nhìn La Minh: “Không cần, ảnh ma thì giả quá, rất dễ bị phát hiện, sự tình càng mơ hồ càng khiến đầu óc người ta tưởng tượng ra nhiều thứ, như vậy sẽ đáng sợ hơn.”
Anh liếc nhìn thời gian: “Mười phút nữa sẽ có nhóm người đi làm đêm qua đây, tôi vào trước đã.”
Tầm mắt của người qua đường khi nhìn vào trong nhà rất xa, không giống như Ninh Thư có thể nhìn rõ ràng đây là công chúa Elsa dễ thương lại ngổ ngáo và chỉ có thể thấy bóng dáng của một cô gái tóc dài, hiệu quả vừa phải.
Triệu Vũ Kiệt có chú háo hức muốn thử: “Anh Kiều, lần sau mang về thêm cho em một bộ nhé, yêu cầu không cần cao, chỉ cần là hoàng tử ngoại quốc, hoặc thứ gì đó phù hợp với khí chất của em là được.”
La Minh: “Đừng, quấy rầy tình nồng ý mặn của người ta là không tốt.”
Triệu Vũ Kiệt chép miệng một cái: “Cũng đúng.”
Nghiêm Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy không có ai, anh mở cửa bước xuống, đi vòng ra sau hàng rào rồi leo lên.
Ninh Thư đang đội trên đầu chiếc mũ sinh nhật mua cho Nghiêm Lễ, đây không phải là mũ sinh nhật mà là vương miện của nữ hoàng. Cô đứng trên ghế sofa vẫy chiếc đũa thần của mình, trên bàn trà và sàn nhà đều bày búp bê, đây đều là những thần dân của cô. Trước sự xâm lăng của vương quốc lửa, vương quốc băng tuyết phải dẫn dắt binh lính của mình chống lại kẻ thù hung dữ. Với một cái phất tay trái của cô, hàng ngàn con ngựa băng xuất hiện và thêm một cái phất tay phải, lập tức chiến thuyền hàng không băng hạm hiện ra.
Ninh Thư vô cùng nhập tâm, Nghiêm Kiều và Nghiêm Lễ đều không ở nhà, toàn bộ căn nhà này đều thuộc về cô, cửa đã đóng chặt, không ai có thể nhìn thấy cô hết.
Bởi vì nhảy quá cao, lại hưng phấn vô cùng, cô còn đang không mặc nội y, hai dây của chiếc váy giữ không nổi ngực cô, vì thế hai bên ngực cứ cọ cọ vào lớp vải, rồi nhào cả ra ngoài. Ninh Thư để đũa thần trên tay xuống, cúi đầu nâng hai bầu ngực như đóa hoa hồng trắng lên, nhét chúng vào lại trong váy, giúp chúng ngay ngắn lại một chút.
Vì vừa rồi, do quá dùng sức, cộng thêm quán tính và độ đàn hồi tốt, nên hai khối căng tròn giống như hai chú thỏ trắng nhảy ra khỏi váy.
Ninh Thư đột nhiên cảm thấy phía trước của sổ có một bóng người vừa di chuyển, sau đó lại đứng yên bất động. Cô sợ đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, đến mức quên cả che ngực lại, khi vừa ngẩng lên liền thấy một hình nộm công chúa Elsa to lớn với mái tóc rối bù, hai con mắt đen xì đang nhìn chằm chằm vào mình.