Nghiêm Kiều truyền dịch xong, Ninh Thư khoác thêm áo khoác bên ngoài cho anh, lại đội mũ và quàng khăn mà cô mang đến cho anh, bọc anh lại kín mít.
Nghiêm Kiều mặc trêи người chiếc áo phao màu đen, quàng khăn của Ninh Thư, đội chiếc mũ len màu hồng phía dưới còn có hai cục bông, được Ninh Thư nắm tay dắt như một đứa trẻ to xác bước ra khỏi bệnh viện.
Cô đưa anh đến bên lề đường đứng bắt taxi, cô mở cửa xe cho anh, còn trả tiền taxi, rồi xuống xe trước sau đó vòng sang bên chỗ anh ngồi mở cửa, sau đó lại dìu anh xuống xe.
Buổi chiều Nghiêm Kiều có hai tiết Thể ɖu͙ƈ, trong đó một tiết bị giáo viên Toán chiếm, một tiết do giáo viên Vật lý chiếm, cộng thêm đang bị bệnh, nên đã nói với trưởng đoàn một tiếng rồi ở nhà nghỉ ngơi.
Hai người vào nhà, Nghiêm Kiều cởi áo phao và áo dạ trêи người cùng với mũ và khăn quàng cổ xuống, cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều, anh quay đầu lại nói với Ninh Thư: “Lát nữa anh sẽ pha trà cho em.”
Ninh Thư không cho Nghiêm Kiều động tay động chân: “Không cần, hôm nay để em làm cho anh.”
“Học sinh ở lớp đều rất ngoan, dù sao thì chiều nay em cũng không có việc gì phải làm, nên ở nhà với anh.”
Cô cũng muốn chăm sóc anh thật tốt.
Ninh Thư lấy nhiệt kế giúp Nghiêm Kiều đo thân nhiệt, đã hết sốt, lại rót cho anh một cốc nước ấm, rồi đút thuốc cho anh uống. Dùng tay đút, bởi vì thuốc có nhiều thành phần gây hại nên không thể dùng miệng đút.
Nghiêm Kiều ngồi trêи ghế sofa nhìn Ninh Thư chạy tới chạy lui, mấy lần muốn đứng dậy đều bị cô ấn xuống ghế.
Cuối cùng, Ninh Thư đưa Nghiêm Kiều về phòng ngủ, để anh nằm lên giường, rồi đắp chăn cho anh: “Anh ngủ một lát đi, hai tiếng nữa em lên gọi anh dậy.”
Nghiêm Kiều nhận thấy bệnh tình của mình khỏi hẳn, không sốt nữa, đầu cũng không đau, lượng dịch phải truyền cũng đã truyền hết, vốn dĩ anh không định ngủ, nhưng thấy cô như vậy lại đành ngủ một lúc.
Anh nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, kéo cô đến bên giường, vén chăn lên: “Ở bên cạnh anh.”
Ninh Thư lùi lại phía sau: “Không được.”
Cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Nam nữ chưa kết hôn không được ngủ cùng nhau.”
Nghiêm Kiều: “Được, vậy kết hôn đi.”
“Vậy anh ở bên em là vì kết hôn.” Ninh Thư nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nghiêm Kiều, đỏ mặt nói tiếp: “Hay là vì ngủ với em?”
Nghiêm Kiều từ trêи giường ngồi dậy, lấy một chiếc gối đệm phía sau lưng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một hồi, sau đó nở nụ cười xấu xa: “Em nghĩ cái gì thế, đương nhiên là vì muốn ngủ với em rồi.”
Thấy cô bạn gái nhỏ của mình tưởng là thật, bộ dạng như sắp khóc đến nơi, anh không dám trêu chọc cô nữa, đứng dậy ôm lấy cô: “Nhưng càng vì yêu em hơn.”
Anh xoa xoa mái tóc cô: “Kết hôn và ngủ với em là hai việc khác nhau, yêu em và ngủ với em lại càng không liên quan gì đến nhau.”
Anh vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn, mịn màng như lụa của cô.
Giọng nói đột nhiên trở lên trầm khàn: “Ngoan, về phòng em nghỉ ngơi chút đi.”
Ninh Thư mím chặt môi: “Em không muốn về phòng, em muốn trông chừng anh.”
Nghiêm Kiều nằm lên giường, quay lưng về phía cô, chỉ cần không nhìn thấy sẽ không nghĩ ngợi linh tinh.
Bởi vì tác dụng phụ của thuốc, nên anh đã ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem tối.
Nghiêm Kiều từ trêи giường ngồi dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy Ninh Thư ngồi bên cạnh nhìn mình, anh dụi mắt đứng dậy: “Em ngồi đây nãy giờ sao?”
Ninh Thư gật đầu: “Em muốn trông chừng anh.”
Nghiêm Kiều xuống giường, cúi đầu hôn lên môi cô, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, vừa bất lực vừa đau lòng: “Bạn gái nhỏ của anh sao lại bám người thế này.”
Như Tôn Hiểu Thiến đã nói, cô đã đoạn tuyệt với gia đình vốn có của mình và hoàn toàn tin tưởng, dựa dẫm vào anh, đồng thời sẽ bám chặt lấy anh suốt ngày.
Ninh Thư ôm lấy eo Nghiêm Kiều, vùi đầu vào cơ ngực rắn chắc của anh: “Vì em nhớ anh mà.”
Nghiêm Kiều cúi đầu ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn từ người con gái trong vòng tay mình, quả táo Adam của anh khẽ lăn: “Vậy buổi tối cũng đến nhìn anh ngủ, được không?”
Ninh Thư buông Nghiêm Kiều ra: “Buổi tối thì không được.”
Nghiêm Kiều: “Tại sao nhớ anh lại còn chia ra ban ngày và ban đêm, là do anh của buổi tối không cần phải nhìn hay là không muốn bám lấy anh?”
“Không phải.” Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, ánh mắt cảnh giác, nhưng giọng nói lại vô vùng e thẹn: “So với những điều này thì đương nhiên sự an toàn của bản thân em vẫn quan trọng hơn.”
Buổi tối cô có thể nằm trêи ghế sofa, ôm đống quà mà anh tặng cô để ngủ, giống như đang ôm anh. Vì ít nhất thì những món quà đó sẽ không làm khó cô. Còn anh thì có thể.
Buổi tối, sau khi cơm nước và cho Nghiêm Kiều uống thuốc xong xuôi, Ninh Thư liền nhốt mình trong phòng không hề ló mặt ra ngoài. Cứ thế cho tới hôm sau, Ninh Thư bắt đầu chuẩn bị quay trở lại với công việc, như vậy mới có thể chuyển sự chú ý từ Nghiêm Kiều sang đó.
Buổi sáng ra ngoài, cô quấn quýt lấy anh một lúc lâu, như cái đuôi nhỏ, anh làm việc gì cô cũng bám theo sau. Nghiêm Kiều ôm Ninh Thư đến bàn ăn, cô ngồi còn anh đứng.
Anh đứng giữa hai chân cô, ngả người về phía trước, tiến sát lại gần cô: “Cái đuôi bám người của em, lúc cần thì không thấy đâu, sao vừa rồi anh đi vệ sinh em không bám theo luôn đi?”
“Nếu em theo vào, anh lại bảo em muốn nhìn trộm.” Ninh Thư ngồi lùi lại phía sau, mặt ửng đỏ: “Hơn nữa, nếu như em nhìn anh sẽ không "cái đó" được, vì nếu như có ai nhìn em, em cũng không "cái đó" nổi.”
Nghiêm Kiều bật cười: “Cái đó, cái gì đó?”
Ninh Thư nhỏ giọng nói: “Thì là "xì xì xì" không ra.” Cô cảm thấy nếu nói thẳng là đi tè thì có chút xấu hổ, nên thẹn thùng thay bằng chữ "xì" để ám chỉ.
Nghiêm Kiều đổ gục trước sự đáng yêu của Ninh Thư, anh nhìn chằm chằm lên môi cô không rời mắt, trầm giọng nói: “Em "xì" lại một cái đi.”
Ninh Thư cũng chẳng nghĩ nhiều, liền mở miệng nói. Khi phát âm chữ "xì", miệng cô hơi chu lên, lập tức bị người đàn ông xấu xa kia hôn lấy. Cô bị anh đè xuống bàn ăn, hôn rất lâu.
Đến khi buông ra, cả hai người đều thở hổn hển, anh nhấc cô xuống khỏi bàn ăn, giúp cô chỉnh lại cổ áo vừa bị anh dày vò, sau đó cúi đầu cắn lên môi cô một cái, âm thanh khàn đặc: “Có thích anh hôn không?”
Ninh Thư sờ sờ lên môi mình, đỏ mặt cúi thấp đầu.
Nghiêm Kiều: “Có thoải mái không?”
Ninh Thư thẹn thùng, xấu hổ không dám nói ra, chỉ có thể gật đầu.
Nhưng người đàn ông lại không chịu buông tha, anh giữ chặt cằm cô, buộc cô phải nói ra hai chữ đó.
Ninh Thư lí nhí nói: “Thoải mái.”
Nhưng anh vẫn chưa hài lòng, bắt cô nói lại lần nữa.
Ninh Thư bị Nghiêm Kiều nâng cằm, không thể cúi đầu, chỉ đành nhìn vào mắt anh, giọng nói mềm mại như nước: “Thích, thích được anh hôn.”
Tiếng gọi "Anh" chính là liều xuân dược mạnh mẽ nhất. Đã đến giờ phải đi làm, Nghiêm Kiều không làm chủ được bản thân lại kéo cô vào ngực mình hôn mãnh liệt, buộc cô phải gọi liên tiếp thêm mấy câu, nếu dám không gọi anh sẽ làm cô đau.
……
Một lúc sau, hai người mới chuẩn bị đi làm. Ninh Thư đến phòng làm việc để sắp xếp lại sách vở và chỉnh sửa lại kế hoạch học tập, để ngày mai chính thức đi làm lại.
Nghiêm Kiều đứng bên cạnh bàn nhìn bức thư viết tay trêи mặt bàn, chính là bức Ninh Thư cầm trêи tay khi lần trước anh đưa Lâm Thu Hàm đến. Là một bài thơ cổ có tên《Niệm Nô Kiều-Xích bích hoài cổ》.
Nghiêm Kiều không giỏi Ngữ văn, cũng chẳng thích đọc thơ, nên không thể hiểu được sở thích của những học giả này. Anh biết chữ viết của Ninh Thư rất đẹp, nhưng lại không nói ra được nó đẹp ở chỗ nào, tóm lại là đẹp.
Cô đã viết được phân nửa, đang dừng lại ở chữ "Tiểu kiều” trong câu “Dao tưởng Công Cẩn đương niên, Tiểu Kiều sơ giá liễu, Hùng tư anh phát.”.
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Cái này là tặng cho anh sao?”
Ninh Thư cúi đầu sắp xếp tài liệu: “Ừm, khi nào viết xong sẽ tặng cho anh. Thực ra là tặng cho Phương Danh Nhã để đổi lại bức thư tình mà cô đã viết cho anh ta. Nếu Nghiêm Kiều thích nó cô sẽ tặng bài thơ viết tay này cho anh, Phương Danh Nhã xếp hàng sau, viết cái khác cho anh ta cũng được.
Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư cầm đồ, hai người cùng nhau tới trường. Đi qua cửa Thanh Nịnh, Ninh Thư nghĩ tới chuyện chú Phương hôm trước Triệu Vũ Kiệt kể lại, liền ôm chặt cánh tay Nghiêm Kiều: “Sau này, hãy kể cho em nghe nhiều hơn về quá khứ của anh nhé, bất luận là tốt hay xấu, em đều muốn nghe.”
“Nếu anh coi em là bạn gái, là gia đình của anh, thì đừng một mình gánh vác tất cả.” Cô dựa đầu vào cánh tay anh, cúi đầu nhìn xuống mũi chân: “Mặc dù em vẫn còn nhỏ tuổi nhưng ít nhiều vẫn có thể giúp đỡ được anh.”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Được.”
“Ninh Ninh nhà chúng ta là giỏi nhất, chẳng phải hôm nay đã đút thuốc cho anh uống rồi sao?”
Ninh Thư cảm thấy Nghiêm Kiều đang khen lấy lệ, liền bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Nghiêm Kiều cúi người, nói một câu lộ liễu bằng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy, khiến Ninh Thư đỏ bừng mặt đánh anh một cái.
Ánh nắng sớm mai dịu dàng chiếu xuống, khiến mùa đông lạnh giá cũng trở nên ấm áp.
Chú Phương đang chuyển hàng xuống trước cửa Thanh Nịnh, Nghiêm Kiều chạy đến giúp đỡ một tay, sau đó giới thiệu bạn gái của mình với chú Phương.
Chú Phương biết được Ninh Thư là giáo viên trong trường cấp ba số 1, lại còn dạy khối mười hai, liền hỏi: “Cô giáo Ninh có biết Phương Hãn Vũ học lớp A6 không ạ?”
Nghiêm Kiều chỉnh lại cách xưng hô của ông ấy, nói rằng không cần phải dùng kính ngữ.
Trong mắt chú Phương, những người có thể trở thành giáo viên đều là những người có học thức, nên thường có thói quen dùng kính ngữ khi nói chuyện, nghe Nghiêm Kiều nói liền mỉm cười: “Được.”
Ninh Thư cười: “Phương Hãn Vũ là học sinh lớp cháu, em ấy là gì của chú thế?”
Chú Phương khá tự hào: “Là con trai tôi.”
Lúc này, Ninh Thư mới biết, hóa ra chú Phương là ba của Phương Hãn Vũ, bình thường cô đều liên lạc với mẹ em ấy, buổi họp phụ huynh cũng là mẹ em ấy tới dự.
Chú Phương vừa tự hào xong lại có chút lo lắng: “Hãn Vũ nhà chúng tôi từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, ở trường thằng bé không gây phiền phức gì cho cô giáo Ninh chứ?”
Ninh Thư mỉm cười, đáp: “Dạo gần đây em ấy rất chăm chỉ học hành, vốn dĩ là một cậu bé thông minh, có nhiều cơ hội để phát triển.”
Chú Phương yên tâm: “Vậy thì tốt quá, nếu không tôi và mẹ thằng bé lúc nào cũng lo lắng, sợ nó gây chuyện ở trường.”
Chú Phương không dám trì hoãn công việc của Ninh Thư và Nghiêm Kiều, nên nói chuyện phiếm thêm vài câu liền rời đi, trước khi đi còn dặn Nghiêm Kiều nhất định phải đưa Ninh Thư tới
nhà mình ăn cơm.
Trong phòng làm việc, cô giáo Quách đã pha một ấm trà Long Tỉnh, rót cho Ninh Thư một cốc, rồi cùng cô trò chuyện: “Kỳ nghỉ phép của em thế nào?”
Ninh Thư mỉm cười: “Cũng được.”
“Em nghỉ cũng bằng không.” Cô giáo Quách uống một ngụm trà, sau đó mở tập bài ra chấm điểm, bên trêи đánh đủ các loại dấu tích, tiếp tục nói với Ninh Thư: “Chẳng mấy khi có được kỳ nghỉ, vậy mà ngày nào cũng thấy chạy tới trường, đi du lịch đâu đó không phải tốt hơn sao?”
Ninh Thư thấy cô giáo Quách liên tục đánh dấu gạch chéo trêи bài kiểm tra: “Có phải chị đang chấm bài Sinh học của lớp em không?”
Cô giáo Quách gật đầu: “Đúng, bài kiểm tra ôn tập cho cuối kỳ.”
Ninh Thư nghe thấy tiếng bút viết những nét gạch chéo đỏ chót trêи giấy của cô giáo Quách liền cau mày hỏi: “Bài của em nào thế chị?”
Cô giáo Quách nhìn liếc nhìn: “Phương Hãn Vũ.”
Tâm lý Ninh Thư không vững như cô giáo Quách, cảm thấy nếu lúc này mình đang là người chấm bài thì sẽ lên cơn đau tim ngay lập tức mất.
Chấm xong bài của Phương Hãn Vũ, Ninh Thư thấy cô giáo Quách đánh dấu đúng ở bài tiếp theo, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại: “Bài này của em nào thế?”
Cô giáo Quách: “Đinh Hạo Sơ.”
Đinh Hạo Sơ là đại diện môn Sinh học của lớp, điểm số của em ấy luôn ở mức khá giỏi, đôi khi còn cao hơn cả Nghiêm Lễ.
Cô giáo Quách để bài bài kiểm tra đã chấm xong sang một bên, cầm cốc trà lên, nhàn nhã nhấp vào ngụm, nói với Ninh Thư: “Kỷ luật trong lớp em gần đây không tồi, chị đi qua mấy lần đều thấy cả lớp đang học hành rất nghiêm túc.”
Ninh Thư vâng một tiếng, giọng nói có chút trầm thấp: “Đúng là rất tốt.”
Từ khi cô nghỉ phép, cả lớp đã tiến bộ rất nhiều.
“Báo cáo.” lớp trưởng cầm một tập tài liệu đi đến chỗ Ninh Thư: “Cô Ninh, đây là số tiền quyên góp cho Lữ Hủy Hủy lần trước, bạn ấy không nhận ạ.”
Ninh Thư cầm lấy lướt nhìn qua: “Sao lại không nhận?”
Lớp trưởng trả lời: “Mẹ Lữ Hủy Hủy nói, bọn họ đã có đủ tiền cho cuộc phẫu thuật rồi, nên không cần nhận tiền quyên góp của lớp, nói bọn em để tiền đó lại mua thêm đồ ăn và quần áo mặc.”
Ninh Thư: “Vậy phiền em trả lại tiền cho các bạn trong lớp nhé.” Thực ra điều kiện gia đình Lữ Hủy Hủy cũng khá tốt.
Lớp trưởng do dự hỏi: “Cô Ninh, ngày mai cô có trở lại lớp không ạ?”
Ninh Thư gật đầu: “Có, sao thế?”
Lớp trưởng cắn chặt môi dưới không lên tiếng.
Ninh Thư cười khổ một tiếng, giọng nói chua xót: “Các em không muốn cô quay lại lớp phải không?”
Lớp trưởng vội vàng nói: “Không phải ạ.”
Ninh Thư còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lớp trưởng đã ôm danh sách quyên góp rời đi mất rồi.
Cậu ấy bước đến cửa văn phòng lại quay lại: “Cô Ninh, cô về lớp sớm một chút đi ạ.” Nói xong liền chạy đi.
Ninh Thư cảm thấy đứa nhỏ này hôm nay rất kỳ quái, liền mở cuốn sổ ghi chép cậu vừa mang đến ra xem. Trong cột vi phạm kỷ luật, không có tên một ai. Ngược lại ở cột tuyên dương, lại kín mít, đến cả việc Phương Hãn Vũ nhặt được nửa cục tẩy đã đem nộp lại cũng được ghi vào sổ. Lớp trưởng là một thiên thần nhỏ có trái tim ấm áp, hai trăm tệ quyên góp dưới tên Tô Phan Dương là do cậu ấy góp thay.
“Cô giáo Ninh, mau ra đây.” Ninh Thư ngẩng đầu nhìn thấy chủ Nhiệm Đào đang đứng trước cửa văn phòng, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Cô đứng dậy theo ông ấy sang văn phòng chủ nhiệm. Trêи bàn chủ nhiệm có hai món đồ, một cái là camera giám sát, cái còn lại Ninh Thư không biết là gì.
Chủ nhiệm Đào giải thích: “Đây là máy quét camera.”
Chủ nhiệm Đào cầm chiếc camera trêи mặt bàn lên: “Mẫu camera này khác với những cái được lắp trong trường, nó được gắn ở cầu thang tầng một, hễ có giáo viên nào đi lên lầu nó sẽ ghi hình lại.”
Ninh Thư nhíu mày: “Thầy nghi ngờ học sinh nào đó trong lớp tôi làm sao ạ?” Nếu không chủ nhiệm Đào đã không nói chuyện riêng với cô.
Cô không đồng tình với nghi ngờ này của chủ nhiệm Đào: “Cả tòa nhà có bao nhiêu lớp học, tại sao lại kết luận là do học sinh của lớp tôi làm?”
Tội lắp camera giám sát riêng giáo viên là tội không hề nhỏ, nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng.
Chủ nhiệm Đào bảo Ninh Thư ngồi xuống: “Chắc cô cũng đã nhìn ra rồi, gần đây kỷ luật của lớp A6 tốt hơn rất nhiều.”
Ninh Thư: “Kỷ luật tốt hơn là do các em ấy có tiến bộ, nhận thấy rằng chẳng còn mấy ngày nữa là tới kì thi đại học, nên trân trọng thời gian của mình từ đó chăm chỉ học tập hơn.”
Ví dụ, em Chu Tư Dao, giờ ra chơi cũng không ra ngoài, còn có Tô Phan Dương nữa, đến căng tin ăn cơm cũng cầm theo sách học từ vựng, hôm qua đến cả người xếp bét lớp là Phương Hãn Vũ cũng đã chủ động tìm cô để hỏi bài. Cả lớp A6 đều đang dần dần tiến bộ.
Chủ nhiệm Đào hiểu được tâm trạng một lòng muốn bảo vệ học sinh trong lớp mình của Ninh Thư: “Có một câu cô vẫn thương hay nói "Cả trường, lớp các em là lớp ồn ào nhất, cô đứng dưới lầu cũng nghe thấy tiếng nói chuyện của các em".”
Ninh Thư gật đầu: “Câu nói này không phải được dùng chung cho cả nước hay sao, trêи thực tế bao nhiêu lớp như vậy, âm thanh hỗn độn, rất khó phân biệt được là lớp nào đang nói chuyện.”
Chủ nhiệm Đào: “Các giáo viên khác nghe không ra, chẳng lẽ đến tôi cũng không nghe ra sao?”
Ninh Thư không mảy may nghi ngờ gì về khả năng bắt học sinh vi phạm kỷ luật của chủ nhiệm Đào.
Tuy nhiên, chỉ cần là người thì đều sẽ có lúc phạm sai lầm, có thể là do chủ nhiệm Đào nghe lầm, dù sao thì cũng chẳng có bằng chứng nào xác thực là do học sinh lớp A6 làm. Ninh Thư một mặt tin tưởng vào năng lực của chủ nhiệm Đào nhưng mặt khác cũng tin tưởng học sinh của lớp mình, nhất thời rơi vào mâu thuẫn.
“Hôm qua tôi đã nói với lớp A6 rằng người nào lắp camera hãy đến văn phòng tôi vào trưa nay.” Chủ nhiệm Đào liếc nhìn thời gian: “Vẫn còn một giờ đồng hồ nữa.”
Ninh Thư ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, đi thẳng lên lớp, nghiêm khắc hỏi lại một lần nữa vấn đề camera. Không một ai thừa nhận.
Đã đến giờ tan học buổi trưa, học sinh các lớp khác không ngừng đi lại qua hành lang, còn có người đứng ở cửa lớp đợi bạn.
Ninh Thư cho học sinh tan học trước, vừa ra khỏi cửa lớp liền nghe thấy tiếng bàn luận của các học sinh lớp khác.
“Hôm qua tớ thấy chủ nhiệm Đào cầm máy quét camera, thật sự là do lớp A6 làm sao?”
“Tớ thấy 80% là phải rồi, cô giáo Ninh tức giận thế kia cơ mà.”
Ninh Thư quay đầu lại: “Không phải học sinh lớp cô làm, cô cũng không có tức giận.”
Hai cô gái thấy vẻ mặt cô vô cùng nghiêm nghị nên cúi đầu bỏ chạy.
Đây mà không phải là tức giận sao?
Nghiêm Kiều đứng dưới tòa nhà dạy học, từ xa nhìn Ninh Thư đi xuống cầu thang, vừa đi vừa cau mày, chu miệng, xem ra đang vô cùng cáu kỉnh.
Anh bước tới, xoa xoa mái tóc cô: “Sao thế?”
Thấy Nghiêm Kiều, Ninh Thư thoải mái hơn hẳn, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại sự việc.
Ra khỏi cổng trường, Nghiêm Kiều ôm lấy vai Ninh Thư, trầm mặc nhìn cô: “Kỷ luật của lớp tốt lên thì như mất mát thứ gì đó, đến khi kỷ luật không tốt, lại tức giận.”
Cô quả thật được sinh ra để làm một giáo viên.
Ninh Thư nhíu mày: “Thời gian chủ nhiệm Đào cho tự đầu thú đã hết, nếu như thực sự điều tra ra là học sinh lớp em làm, nhất định sẽ bị ghi vào hồ sơ.
Nghiêm Kiều quay đầu nhìn Ninh Thư: “Có phải em đã biết là ai làm rồi không?”
Anh là người hiểu cô nhất, trong lòng cô đang nghĩ gì anh đều đoán ra được.
Ninh Thư cúi đầu, chuyện này thật ra cũng không khó đoán, những bạn trong lớp học hành không nghiêm túc, hoặc nghịch ngợm, hay vi phạm kỷ luật sẽ có nhu cầu lắp camera giám sát.
Mấy học sinh nam ngồi dãy cuối là đáng nghi nhất, mấy em ấy không phải là người xấu, trong lớp cũng rất hòa đồng, chỉ có điều thành tích học tập không tốt, không ham học. Dường như trong lòng bọn họ đã sớm từ bỏ kỳ thi đại học, mà quên rằng bản thân mình đã từng là niềm tự hào. Có thể thi được vào trường cấp ba số một thì thành tích ở cấp hai cũng phải thuộc loại khá.
Càng nghĩ đến điều đó, Ninh Thư lại càng cảm thấy buồn, cô luôn nghĩ đó là do bản thân mình dạy dỗ chưa tốt, không dẫn dắt được học sinh cùng tiến bộ.
Còn chưa tới cửa tiệm Thanh Nịnh, Ninh Thư đã nhận được cuộc gọi của chủ nhiệm Đào, nói rằng đã tìm ra người lắp camera giám sát. Ninh Thư hỏi một câu, có phải học sinh đó tự đến nhận tội hay không. Nếu em ấy tự thú tội, thì có thể nhận được sự khoan hồng.
Chủ nhiệm Đào không muốn nói nhiều qua điện thoại, chỉ nói rằng có học sinh báo cáo nặc danh, cụ thể là ai thì phải giữ bí mật, bảo cô nhanh chóng quay lại trường học.