“Các hành khách đi chuyến bay E11 từ thành phố A đến Ghent khởi hành lúc 9h vui lòng tiến vào khu vực lên máy bay.
Máy bay sẽ khởi hành sau 10 phút nữa”
Tiếng thông báo của sân bay kéo Hạ Du Nhiên đang thất thần trở về hiện thực, hôm nay cô sẽ bay đến Bỉ, đến đất nước mà cô hằng mơ ước sau bao nỗ lực.
Sân bay khá xa nên cô không để ba mẹ ra tiễn, hành lý cũng không quá nhiều nên một mình cũng không phiền lắm.
Một phần Hạ Du Nhiên lo lắng ba mẹ Nhiên ra tiễn sẽ không nỡ để cô đi nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tốt nhất là tự mình ra sân bay.
Sau khi hoàn thành các thủ tục cô lên máy bay và ổn định vị trí.
Nhớ lại lời càm ràm của mẹ đêm hôm trước khi cô bay, trong lòng không khỏi ấm áp.
Cả nhà giúp cô soạn hành lý, ba mẹ Nhiên một bên dặn dò rất nhiều.
“Sang đấy nhớ ăn uống đầy đủ, đừng suốt ngày chỉ lo học, người gầy trơ cả xương” Mẹ Nhiên một bên giúp cô xếp đống quần áo ấm vào vali, một bên không ngừng phàn nàn.
Từ trước đến nay cô luôn rất hiểu chuyện chưa từng khiến ba mẹ phải phiền lòng chuyện gì, chỉ có một chuyện là cô suốt ngày vùi đầu học hành đôi lúc khiến bản thân mệt đến mức sụt mấy cân.
Điều này khiến ba mẹ Nhiên rất lo lắng, sợ cô sẽ học đến tẩu hỏa nhập ma.
“Mẹ, con biết rồi !” Cô vừa ăn nho vừa nói “Có điều mẹ đừng mỗi ngày gọi con tới 3 cuộc nữa, phải để con có thời gian quen bạn trai chứ”
Lời vừa dứt một tiếng cười khinh bỉ vang lên.
“Chị ấy hả, chị mà quen được bạn trai thì heo cũng biết leo cây” Hạ Du Dật dựa vào thành cửa dùng gương mặt cà chớn nhìn cô cười nói.
Dứt lời một chiếc gối phi thẳng vào mặt cậu mà tác giả không ai khác chính là ba Nhiên.
“Con gái của ba, vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang.
Con trai xếp hàng dài để làm bạn trai con bé.
Có con đó Hạ Du Dật, có chó nó mới thèm, người đã xấu lại còn học hành không ra gì” Ba Nhiên lên tiếng, nâng cao khí thế con gái rượu.
Hạ Du Dật trong lòng kêu gào, từ trước đến nay nhà người ta toàn là trọng nam khinh nữ.
Vậy mà đến nhà cậu ta liền khác, ba mẹ luôn rất yêu thương chị gái, quá đáng hơn cả nhà còn liên minh lại bắt nạt một mình cậu.
Bị chèn ép đến mức Hạ Du Dật còn nghĩ chắc chắn là bản thân được nhận nuôi.
Đả kích này chưa dứt đã kích khác lại đến.
Mẹ Nhiên tiếp lời kể chuyện xấu của cậu.
“Chẳng phải có lần nó yêu thầm cô bé nào đó hồi cấp ba, ngày nào cũng mua đồ ăn sáng viết thư tình cho người ta.
Kết quả thì sao? Người ta không thèm nhận còn về nói với phụ huynh.
Chúng ta bị giáo viên mời