Xe đi qua một đoạn đường khá quanh co mới đến được nơi khảo sát.
Trên đường đi Hạ Du Nhiên rất thích thú với phong cảnh nơi đây.
Hai bên đường người dân trồng rất nhiều cây mà cô không biết tên, chỉ cảm thấy chúng rất đẹp.
Tán cây to có vẻ là đã được trồng khá lâu năm, quả màu đỏ mọng nặng trĩu cây trông rất bắt mắt, có rất nhiều chim chót bu đến tranh nhau ăn quả.
Khung cảnh rất bình yên, khác xa với sự ồn ào náo nhiệt trong trung tâm của thành phố.
Đến nơi Hạ Du Nhiên và Trần Tuấn được một chú ngư dân đến đón, chú rất nhiệt tình và thân thiện, vẻ ngoài chất phát.
Trên đường đi vào nơi ương dưỡng cá, chú ấy giới thiệu với họ rất nhiều thứ về làng chài nhỏ này.
Hạ Du Nhiên rất thích không khí nơi đây, cô thích thú nhìn ngắm xung quanh, nhắm mắt lại hứng những cơn gió biển đang thổi vào trong lòng không ngừng cảm thán “nếu có thể sống ở một nơi thế này thì quả thật là không gì bằng”.
Trần Tuấn bên này cùng chú ngư dân trò chuyện, quay sang thấy Hạ Du Nhiên đang nhắm mắt ngữa đầu hưởng thụ gió biển, trên môi nở nụ cười nhè nhẹ.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, càng làm nổi bật lên nét dịu dàng.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh tượng này Trần Tuấn lại cảm thấy bình yên đến lạ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc không tên.
“Sắp đến rồi, bên kia chính là nơi để mẻ cá mà chú nói.
Sáng nay vừa mang đến, giám đốc Trần cháu xem thử nó có hợp với yêu cầu của công ty cháu không” Chú ngư dân đưa tay chỉ về bè cá xa xa.
“Gọi cháu là Trần Tuấn được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu.
Cháu đã nghe nhiều người nhắc đến chú rồi, chú là người cung cấp nguồn cá lớn nhất ở đây, nếu chú thấy nó thích hợp thì cháu nghĩ lần này chúng cháu đến đây sẽ không uổng công”
Nói đoạn anh quay sang Hạ Du Nhiên “Du Nhiên, em nhớ ghi lại số liệu và chụp ảnh lại”
“Được” Hạ Du Nhiên đem chiếc điện thoại trong balo ra.
Khi lên đến bè, chú ngư dân đem lên một số cá đại diện đưa cho Hạ Du Nhiên và Trần Tuấn xem xét.
Sau khi xem xét và so sánh với các chỉ tiêu đề ra trước đó thật may mọi thứ đều phù hợp.
Cuối cùng Trần Tuấn quyết định thu mua lại toàn bộ số cá để về tiến hành thí nghiệm cho sản phẩm mới.
Trần Tuấn quay trở lại bờ tiếp tục cùng chú ngư dân bàn bạc ký kết hợp đồng, Hạ Du Nhiên thì vẫn còn đang mải mê chụp ảnh, cô phải chụp nhiều ảnh để có thêm nhiều tư liệu cho bài báo cáo của mình.
Lúc này đột nhiên có một cơn sóng lớn đánh vào bè, Hạ Du Nhiên không kịp phản ứng loạn choạng rơi xuống nước.
Trên vai mang một chiếc balo to, thêm vào đó sóng không ngừng đánh vào khiến cô không thể bơi lên được.
Vùng vẫy hồi lâu không có kết quả Hạ Du Nhiên dần dần