Monica nhìn hai người đàn ông đang ngồi trong phòng, gương mặt có chút mất tự nhiên.
Hôm nay khi nhận được điện thoại của Trương Khải bảo muốn gặp, cô ta đã từ chối quyết liệt.
“Em có đến hay không thì tùy, có điều nếu em không đến thì tôi sẽ gửi tặng Trần Tuấn một vài món quà nhỏ”
Đầu dây bên kia lên tiếng uy hiếp.
Tiếp đó điện thoại của Monica nhận được hàng loạt những hình ảnh giường chiếu của cô ta và Trương Khải.
“Anh đừng làm bậy”
Lời còn chưa dứt thì đầu dây bên kia đã dứt khoát tắt máy.
Trương Khải nhìn thấy Monica bước vào sắc mặt có chút biến đổi.
Nhìn người phụ nữ đã nhiều ngày không gặp kia trong lòng không khỏi chua xót.
Cô vẫn chẳng có thay đổi gì, gương mặt xinh đẹp diễm lệ, thân hình cân đối.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở màu xanh nhạt, chiếc chân váy công sở tôn lên làn da trắng mướt cùng đôi chân dài thẳng tắp.
Gương mặt trang điểm kỹ càng, tóc cô dài hơn so với lúc bên cạnh anh nhưng như thế càng khiến cô trong quyến rũ hơn.
Xem ra rời khỏi anh ta cô vẫn sống rất tốt.
Monica bước đến bên cạnh Trần Tuấn, nhưng nhanh chóng bị Trương Khải giữ lấy ép xuống ngồi cạnh mình.
“Em gấp gì chứ?” Trương Khải tay giữ chặt eo Monica, đưa mắt nhìn Trần Tuấn đầy thách thức.
“Trương Khải, Monica cũng đến rồi giờ cậu muốn nói gì cậu nói đi” Trần Tuấn ngồi xuống sô pha rút trong bao thuốc ra một điếu, châm lửa, gương mặt hờ hững nhìn hai người ở phía đối diện.
“Trần Tuấn, lần này tôi trở lại Bỉ chính là muốn cạnh tranh công bằng với cậu”
“Cạnh tranh?” Trần Tuấn nhướng mày.
“Đúng chính là cạnh tranh, tôi muốn cạnh tranh công bằng giành lấy Monica”
“Trương Khải, anh đừng quá đáng”
Monica quát, nhìn sang Trần Tuấn xem phản ứng anh.
Nhưng phản ứng của anh không khỏi khiến cô thất vọng, anh chỉ bình thản nghe mà chẳng có chút phản ứng tức giận nào.
“Trương Khải, Monica không phải món đồ mà cậu nói giành là giành.
Cậu phải hiểu đây là quyền lựa chọn của cô ấy.
Nhưng cậu yên tâm tôi và Monica sẽ không quay lại với nhau.
Hiện tại như vậy, sau này cũng sẽ như vậy” Trần Tuấn giọng không cảm xúc.
“Tại sao? Chẳng phải cậu yêu cô ấy sao?” Trương Khải không tin Trần Tuấn dễ dàng buông bỏ được tình cảm ngày trước như thế, vặn hỏi.
“Đúng, lúc trước tôi quả thật yêu cô ấy.
Nhưng tình cảm đó đã hết rồi, từ sau ngày tôi biết hai người lén lút sau lưng tôi.
Huống hồ hiện tại trong lòng tôi đã có người khác rồi”
Trong đầu Trần Tuấn hiện lên nụ cười Hạ Du Nhiên khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.
Nghe thấy lời này không khỏi khiến Trương Khải có chút bất ngờ.
Nhìn sang Monica, lúc này ánh mắt cô chất chứa sự u buồn, lửa giận trong lòng anh càng lớn.
Thì ra cô thà ở bên cạnh người không yêu mình cũng nhất quyết không ở bên anh ta.
“Tôi cũng đã thể hiện rõ quan điểm của mình rồi, tôi hy vọng chuyện giữa ba chúng ta từ hôm nay cứ chấm dứt tại đây đi” Trần Tuấn