Ngoài trời đêm đã buông xuống, những ánh đèn rực rỡ được thắp sáng.
Cảnh đêm của thành phố thật sự rất hoa lệ.
Trần Tuấn tập trung lái xe, thỉnh thoảng quay sang Hạ Du Nhiên đang ngủ gục bên cạnh.
Xe đến ký túc xá nhưng anh không nỡ gọi cô dậy, cứ thế mà đậu xe ở một góc.
Trần Tuấn chồm người sang chỉnh ghế để cô dễ chịu hơn, bất ngờ thấy dấu hồng nhạt trên cổ cô.
Anh tất nhiên biết đó là gì, trong lòng lộp bộp mấy tiếng cảnh tưởng tối hôm đó tua lại trong đầu khiến anh miệng đắng lưỡi khô nhanh chóng quay trở lại ghế ngồi.
Hạ Du Nhiên mệt mỏi mở mắt ra, thấy Trần Tuấn lúc này chăm chú xem gì đó trên điện thoại.
Sau màn giới thiệu với Tiểu Hoa khiến cô rất khó xử, vốn chuyện tình một đêm vừa phát sinh đã khiến cô không biết phải đối mặt với anh thế nào vậy mà hiện tại anh còn công khai theo đuổi cô.
Vốn cô không có kinh nghiệm yêu đương gì, tình huống hiện tại cô thực sự không biết nên làm gì.
“Thức rồi?” Trần Tuấn bỏ điện thoại lại vào túi.
“Ừm”
“Giám đốc, sao anh không gọi tôi dậy?”
“Thấy em ngủ ngon quá nên tôi không nỡ gọi”
Trần Tuấn cười nhẹ nhìn cô ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
“Dạo gần đây công việc mệt mỏi lắm sao?”
“À có thể dạo này xảy ra nhiều việc nên có chút mệt” Hạ Du Nhiên cúi đầu nghịch nghịch ngón tay mình.
“Du Nhiên, chuyện tối đó...” Anh chưa kịp nói hết Hạ Du Nhiên đã cắt ngang.
“Giám đốc, chuyện đó tôi không để ý đâu.
Dù sao chúng ta đều là người lớn cả rồi”
“Em không để ý nhưng tôi để ý” Trần Tuấn nhìn cô, lúc này giọng anh nghiêm túc hẳn ra, không còn dáng vẻ cợt nhả như thường ngày.
“Anh không cần vì chuyện này mà canh cánh” Hạ Du Nhiên không muốn vì chuyện này mà hai người họ vội vàng ở cạnh nhau.
Cô muốn nếu bên nhau thì xuất phát điểm phải là vì tình yêu.
“Hiện tại trong lòng tôi thật sự rất rối, anh hãy cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ đi”
Trần Tuấn thở dài, anh biết cô đang lo lắng.
Dù sao hai người họ nếu tính chính xác thì thời gian bên nhau chưa thật sự lâu.
Hơn nữa vì sự việc tối đó cũng khiến cho một người vốn có tính cách truyền thống như cô có nhiều trăn trở.
“Được, anh không ép em.
Em hãy từ từ suy nghĩ.
Nhưng anh hy vọng em sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện giữa chúng ta”
Tại một chung cư sang trọng, Monica lúc này mệt mỏi trở về phòng.
Vừa đến cửa cô đã thấy Trương Khải đang dựa người ở cửa, trên tay cầm điếu thuốc đang cháy dỡ.
Gương mặt anh được ánh đèn mờ mờ ngoài hành lang hắt vào, nhìn có vẻ ưu buồn và suy tư.
Monica phải công nhận anh có gương mặt rất ưu nhìn, khác với vẻ nghiêm nghị của Trần Tuấn, anh nổi bật bởi sự thư sinh có phần mềm mại hơn.
Dáng người anh cao gầy nhưng không yếu ớt, lúc trước khi còn ở trường học hai người họ đều