Trở về ký túc xá trong trạng thái mệt mỏi, thay quần áo và vệ sinh cá nhân đơn giản Hạ Du Nhiên nhanh chóng lên giường.
Nhớ đến bữa tối hôm nay cô không khỏi đau đầu.
Sau màn chào hỏi đơn giản, Hạ Du Nhiên cùng họ ăn tối và bàn cụ thể về dự án nghiên cứu.
Trong suốt bữa ăn cô luôn len lén quan sát nét mặt của Trần Tuấn, có điều không tìm ra điểm khác thường nào.
Kết thúc bữa tối, cô đứng trước của nhà hàng gọi taxi về trường thì một chiếc Rolls-Royce Phantom VIII bỗng đổ ngay trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống một gương mặt điển trai hiện ra, thì ra là Trần Tuấn, anh ngõ ý đưa cô về nhà.
Hạ Du Nhiên vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến sự việc xảy ra lúc ban tối cô quyết định nhân cơ hội này xin lỗi anh.
Không khí trên xe có vẻ lúng túng, Hạ Du Nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Giám đốc, thật sự xin lỗi anh về chuyện ban nãy.
Tôi….tôi thật sự không nghĩ tới là sẽ như vậy”.
“Như vậy? Như vậy là như thế nào hửm?” Trần Tuấn quay sang nhướng mày hỏi.
“Thì là sẽ đánh anh, tôi thật lòng không phải cố ý đâu, tôi….tôi….” Hạ Du Nhiên lắp bắp giải thích.
“Trông tôi có vẻ giống biến th.ái hả?” Trần Tuấn cắt ngang lời cô “Hai lần gặp mặt, em đều có phản ứng quá khích với tôi”
Hạ Du Nhiên ngẩn người khi nghe anh nói hai từ “quá khích”, trong lòng thầm nghĩ lần này thật sự toi rồi, bản thân làm đề tài người ta đầu tư, không chỉ không biết ơn còn xem người ta là biến th.ái lại còn hành hung, không những một mà đến hai lần.
Đề tài khó xin như thế lần này coi như xong.
Không ai nói với ai câu nào, không khí cứ tiếp tục yên lặng như thế đến khi xe dừng hẳn trước khuôn viên trường.
Trước khi xuống xe Hạ Du Nhiên lấy hết dũng khí lên tiếng “Giám đốc, ngày mai tôi sẽ nói với giáo sư đổi người phụ trách dự án.
Thật sự xin lỗi anh!”
Trần Tuấn chỉ vốn định trêu cô một tý, không nghĩ tới cô thật sự cho là anh giận thật.
Thấy gương mặt ỉu xìu kèm theo biểu cảm thất vọng của cô anh vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp.
“Em cũng không thể cứ như vậy mà chuồn được, tôi chưa nhận lời xin lỗi của em đâu.
Dự án lần