"Hạ Du Nhiên em phải biết thương trường không phải là nơi cho sự nhân từ.
Nếu anh không nuốt Viễn Dương, em nghĩ Lưu Viễn sẽ tha cho AJ sao?"
Trần Tuấn cũng không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận.
"Đúng, tôi không hiểu.
Cho nên Trần Tuấn, thế giới của anh tôi không hòa nhập nổi tốt hơn hết chúng ta đừng tiếp tục qua lại nữa"
Hạ Du Nhiên nói xong, dứt khoác đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Đi đến cửa cô nghe Trần Tuấn phía sau lưng nói vọng tới.
"Anh sẽ cho em thời gian để bình tĩnh, nhưng chuyện chia tay em nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Em hiểu hơn ai hết anh có thừa thủ đoạn để ép em quay trở lại bên cạnh anh mà"
Hạ Du Nhiên đầu không ngoảnh lại, giọng không chút cảm xúc lên tiếng đáp.
"Tùy anh"
***
Trương Khải đứng dưới lầu chung cư hồi hộp chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trong nhà bước ra.
Ánh mắt anh lộ rõ cưng chiều cùng ấm áp.
Anh chỉ dám lẳng lặng nhìn cô từ xa, trong lòng thầm ra quyết định nhất định sẽ dùng mọi cách để mang lại cho cô và cả con của bọn họ có một cuộc sống tốt nhất.
Monica đem túi rác bỏ vào thùng, mấy ngày gần đây cô cứ luôn có cảm giác có người đang dõi theo mình.
Nhìn xung quanh không có gì khác thường, cô tự cười bản thân quá nhạy cảm.
Cũng đúng thôi, người ta nói phụ nữ mang thai thường rất hay nhạy cảm.
Tay vô thức vuốt ve chiếc bụng hơi lộ, trong lòng có chút chua xót.
Nếu Trương Khải biết cô mang thai không biết ánh sẽ có phản ứng như thế nào.
Trước đây khi còn bên cạnh nhau, anh luôn mong bọn họ có một đứa con, nhưng cô của lúc đó một lòng muốn rời khỏi anh.
Thật không ngờ cuối cùng cô lại mang trong mình giọt máu của anh, chỉ là bọn họ lại chấm dứt rồi.
Monica không biết cô bên này đang buồn bả âu sầu, nhưng cô một đôi mắt vẫn luôn dõi theo từng hành động của cô.
"Chờ anh một chút thôi"
Trương Khải hai tay nắm chặt vô lăng, đợi đến khi bóng cô đã khuất anh mới lái xe rời khỏi.
Vừa vào đến nhà Trương Khải đã thấy Đình Đình cùng cha cô ta ngồi trong phòng khách.
Bọn họ đang cười cười nói nói, không khí trong vô cùng hòa hợp.
Toàn là giả dối.
Trương Khải hừ lạnh trong lòng, anh chẳng nói chẳng rằng bước vào nhà.
Những người ngồi đấy nghe tiếng liền đồng loạt quay đầu.
Đình Đình hướng anh nở nụ cười ngọt ngào.
Mẹ Trương nhìn thấy anh cũng lên tiếng bảo.
"Con về đúng lúc lắm, đến đây ngồi đi.
Đình Đình và chủ tịch đã đợi lâu rồi."
"Trương phu nhân đừng khách sáo, chúng ta dù sao cũng sắp trở thành người một nhà rồi."
"Đúng, đúng ông thông gia nói phải lắm"
Ba Trương lên tiếng phụ họa.
Trương Khải im lặng không nói gì, chỉ ngồi một bên nhìn trò hề mà bọn họ diễn.
Sau bữa cơm, ba Đình Đình có việc phải xử lý nên giao nhiệm vụ đưa cô con gái của mình về nhà cho Trương Khải.
Dù không tình nguyện nhưng anh vẫn không lên tiếng phản bác gì, hiện tại không