"Bípppp"
"Bác sĩ ! Bệnh nhân ở khu chăm sóc đặc biệt đang nguy kịch"
Nữ y tá hốt hoảng chạy đi thông báo, kế đến một đoàn bác sĩ cùng thực tập sinh chạy ùa vào.
"Mau đưa cho tôi máy kích tim"
Monica vội vã chạy đến, nhìn thấy em trai cô đang nằm trên giường bệnh, xung quanh đủ mọi máy móc.
Một bác sĩ đang đứng bên cạnh không ngừng kích tim cho cậu ấy.
Sau hơn nữa tiếng rốt cuộc cũng kéo được cậu ta khỏi tay tử thần.
Lúc này trái tim đang treo lơ lửng của cô mới được hạ xuống.
Cô vội vàng chạy đến túm lấy vị bác sĩ vừa ra đó.
"Bác sĩ! Em trai tôi thế nào rồi"
"Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng tôi vẫn khuyên cô nên mau chóng đưa ra quyết định"
Vị bác sĩ đã làm việc trong nhiều năm, sinh tử nào mà ông không từng chứng kiến.
Nhưng cố chấp để bệnh nhân sống mà như không đó, chịu đựng đau đớn thôi thì hãy để họ được ra đi một cách thanh thản.
"Được, tôi sẽ cân nhắc"
"Tôi biết quyết định này rất khó khăn đối với cô nhưng hiện tại nội tạng của bệnh nhân đa phần đã suy thoái, chỉ có thể duy trì mọi thứ bằng máy móc, việc này đối với bệnh nhân cũng rất đau đớn"
Bác sĩ nói xong cũng không đợi cô trả lời đã rời đi, lúc này nên để cô ấy một mình.
***
"Các người làm việc như vậy sao? Người cần chết không chết, lại còn giết nhầm"
Người phụ nữ tức giận chửi mắng, cô ta vốn muốn xử lý người đàn bà của Trương Khải ai biết được cô ta mạng lớn lại có người tình nguyện chết thay.
"Cô chủ, chúng tôi cũng không ngờ tên đó lại cứu cô ta"
"Thôi bỏ đi, các người xử lý việc còn lại cho sạch sẽ đó, tránh để lại manh mối"
Gương mặt xinh đẹp nhưng trong ánh mắt lại hiện ra tia gian xảo.
Ai có ngờ được con gái chủ tịch ngân hàng, bên ngoài phẩm hạnh đoan trang lại có một mặt này cơ chứ.
***
"Cô đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Nữ bác sĩ cầm lấy lá đơn trên tay, thở dài.
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn em trai mình phải chịu đau đớn nữa"
Monica lau nhanh nước mắt, đây có lẽ là điều duy nhất và cũng là điều cuối cùng cô có thể làm được cho Lý Triết.
"Được vậy cô hãy về chuẩn bị đi, chúng tôi sẽ tiêm một liều thuốc để bệnh nhân hồi phục ý thức, để cô nói lời cuối cùng với cậu ta"
"Được, cảm ơn bác sĩ"
Ra khỏi phòng Trương Khải đã đợi sẵn ở đấy, anh không nói gì chỉ yên lặng siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô như tiếp thêm sức mạnh.
Đến khu chăm sóc đặc biệt, bác sĩ và y tá đã đợi sẵn.
Nữ bác sĩ tiêm một liều thuốc không rõ vào bình truyền nước, rất nhanh Lý Triết người vốn đang hôn mê từ từ có phản ứng.
Những người có mặt nhanh chóng rời khỏi nhường lại không gian cho họ.
"Triết Triết"
Monica quỳ trước giường bệnh, nắm lấy cánh tay đầy dây truyền nước, khóc nghẹn.
"Chị"
Lý Triết dùng chút sức lực thều thào gọi cô.
Mới có một thời gian ngắn mà chàng trai tràn đầy sức sống đã tiều tụy đến mức khiến người ta xót xa.
"Chị xin lỗi"
"Chị đừng khóc, đây là quả báo"
Ngưng một chút, chỉ mấy câu nói cậu cũng phải lấy hơi mấy lần mới nói trọn vẹn được.
"Chị có thể hứa với em một chuyện không?"
"Chị hứa, em nói đi chị sẽ làm cho em"
"Hãy thay em xin lỗi người nhà họ Trần, là em có lỗi với họ"
"Được...hức...chị hứa"
"Còn nữa, chị nhất