Hội trưởng Hội Học Sinh ba năm của trường trung học phố thông Trí Học, tất cả đều là do Cố Huyễn đảm nhiệm.
Mà Nguyễn Kiều Kiều, nhậm chức Phó hội trưởng liên tục hai năm.
Ở trong mắt hết thảy học sinh, hội trưởng đời tiếp theo hầu như đã ngầm quyết định là cho Nguyễn Kiều Kiều.
Nhưng bây giờ, hai học sinh nòng cốt trên đài, lại đề cử Nguyễn Manh Manh tham gia tranh cử hội trưởng khóa này.
"Nguyễn Manh Manh cũng tranh cử hội trưởng hội học sinh... Đây là nói rõ nhằm vào Nguyễn Kiều Kiều đúng chứ?"
"Có cái gì mà nhắm vào hay không nhằm vào, nếu như tôi là Nguyễn Manh Manh, tôi cũng không tha cho Nguyễn Kiều Kiều."
"Tại sao Nguyễn Manh Manh có thể như vậy chứ? Kiều Kiều cũng không sai, cô ấy cũng nói rồi, cô ấy không tự mình lựa chọn thân phận của mình được. Nếu như có thể, cô ấy cũng không muốn làm con gái rơi... Nguyễn Manh Manh nhằm vào cô ấy, cũng quá tổn thương người vô tội rồi?"
"Xì, con gái người thứ ba tính là vô tội gì chứ, tôi vẫn luôn nhìn Nguyễn Kiều Kiều không hợp mắt. Cứ thích giả vờ giả vịt, làm như Thánh nữ Bạch Liên Hoa vậy. Nguyễn Manh Manh tốt xấu gì cũng là con gái của vợ đầu, kết quả chỉ có thể học ở thành phố Nhất Trung, nhưng Nguyễn Kiều Kiều lại có thể tiến vào trường nổi tiếng... Nếu như ba cậu tìm người thứ ba, bắt cậu học trường bình thường, lại cho con gái của người thứ ba tiến vào Trí Học, lẽ nào cậu đồng ý?"
"Phi phi phi, cậu đừng nói mò, ba tôi mới không có..."
Bạn học dưới đài thảo luận đến kịch liệt.
Những lời nói không hề che giấu chút nào kia, ít nhiều gì cũng truyền vào trong tai Nguyễn Kiều Kiều.
Cô ta nghe vào trong tai, khó nén tức giận, không nhịn được quay lại, trừng mắt về phía Nguyễn Manh Manh.
Đáng ghét!
Chỉ bằng thứ rác rưởi như Nguyễn Manh Manh, cũng dám mơ ước vị trí hội trưởng Hội Học Sinh của cô ta!
Nguyễn Manh Manh không hề kiêng kị đón lấy ánh mắt căm ghét của Nguyễn Kiều Kiều, khóe môi khẽ nhếch, cho cô ta một nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười như thế quá chói mắt.
Đâm vào Nguyễn Kiều Kiều, cắn răng quay trở lại... Cô ta sợ mình không nhịn được sẽ lộ ra biểu hiện dữ tợn.
Nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Kiều Kiều tái nhợt, Diệp Phong đứng ở một bên vội vã an ủi.
"Kiều Kiều, cậu đừng lo lắng... Cậu là Phó hội trưởng hai nhiệm kỳ rồi, mặc kệ là lý lịch hay giao thiệp đều mạnh hơn Nguyễn Manh Manh. Cậu yên tâm đi, mọi người chúng ta, đều sẽ đứng về phía cậu."
Tuy rằng Diệp Phong không có đầu óc gì, nhưng câu nói này của anh ta, lại đánh thức Nguyễn Kiều Kiều.
Đúng vậy, cô làm việc ở Hội Học Sinh nhiều năm, tất cả học sinh đều là người của cô và Cố Huyễn.
Cô sợ cái gì?
Nguyễn Manh Manh muốn cướp chức vị hội trưởng với cô, vậy thì đến đây đi.
Cô sẽ làm cho Nguyễn Manh
Manh biết, cái gì gọi là tự rước lấy nhục!
*
Cuộc họp buổi sang kết thúc, Cao Hán Thu gọi Nguyễn Manh Manh tới phòng làm việc.
"Tiểu sư muội, đây là đơn xin tranh cử chủ tịch muốn tôi đưa cho em, em lấy về điền đi."
Lông mày Cao Hán Thu hơi nhíu, nhìn qua lộ ra lo lắng.
Nguyễn Manh Manh ngờ vực tiếp nhận đơn, liếc nhìn, trong nháy mắt rõ ràng Cao Hán Thu đang ưu tư cái gì.
Cô nói: "Mỗi một hạng mục trên đây, đều sẽ ảnh hưởng điểm số cuối cùng sao?"
"Đúng, hội trưởng Hội Học Sinh Trí Học, không chỉ cần phải năng lực cá nhân xuất chúng, còn nhất định phải có sức kêu gọi, năng lực tổng thể cùng với khả năng kinh tế. Hội Học Sinh không phải tổ chức từ thiện, quyền lực càng lớn, năng lực cần thiết cũng càng lớn. Tiểu sư muội, nếu không em liền tập trung ôn tập chuẩn bị thi đại học đi... Chuyện Hội Học Sinh..."
"Không, em không sao." Nguyễn Manh Manh thu hồi đơn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Lần tranh cử này, em nhất định sẽ thành công!"
Nguyễn Manh Manh mang theo nụ cười tự tin rời khỏi phòng làm việc, kết quả, mới ra cửa phòng làm việc, nụ cười trên mặt liền không kềm được.
Đòi mạng!
Cô không nhịn được vò đầu, vừa nãy ở trước mặt Cao Hán Thu có bao nhiêu tự tin, bây giờ lại có bấy nhiêu đau khổ.
Thì ra tranh cử hội trưởng hội học sinh, không thể đứng ra tranh cử trực tiếp, mà nhất định phải tham gia tranh cử với một bộ thành viên nòng cốt hoàn chỉnh đầy đủ.
Nói cách khác, cô không chỉ có tự mình muốn đam Nhâm hội trưởng chức vụ.
Còn nhất định phải tìm đủ bảy người, cho bọn họ phân biệt nhậm chức Phó hội trưởng, thư ký, cùng với chức vụ bộ trưởng các bộ.
Vậy thì cũng giống như trong game, tổ đội đánh BOSS, một mình lợi hại đến đâu cũng vô dụng, cuối cùng nhất định phải dựa vào đoàn đội phối hợp mới chiến thắng được.
Ngoài ra, còn có hai hạng mục yêu cầu phiền phức khác.
Có điều bây giờ, hai hạng mục kia có thể tạm thời bỏ qua.
Việc cấp bách, cô nhất định phải tìm ra bảy người trong đám bạn học, cùng cô tham gia tranh cử!
Truyện convert hay :
Đan Đạo Tông Sư