Từ lúc Lệ Quân Ngự trưởng thành, mặc kệ là trên thương trường hay là công ty, hầu như hết thảy mọi chuyện, đều nắm trong bàn tay anh.
Đại thiếu gia Lệ gia ở giới kinh doanh thường có danh xưng "Bạo quân", sát phạt quả quyết, thủ đoạn bày mưu nghĩ kế, khiến cho người sợ hãi.
Cũng chính là bởi vì như vậy, anh sớm thành thói quen cao cao tại thượng, nắm giữ tất cả trong tay.
Nhưng mà, liên tục mấy ngày, Lệ Quân Ngự lại phát hiện, thái độ của mèo con Nguyễn Manh Manh này đối với anh, hoàn toàn vượt khỏi sự nắm giữ của anh.
"Anh cả, em đi học đây, anh từ từ ăn... Ai, Lệ Quân Triệt chờ tôi, tôi đi cùng với cậu..."
Trên bàn ăn, Nguyễn Manh Manh thấy Lệ Quân Triệt đứng dậy, vội vã thả đôi đũa trong tay xuống, đuổi theo.
Thường ngày, cô và Lệ Quân Triệt đều là một người ngồi trên một chiếc xe riêng đi học.
Nhưng kể từ sau ngày đó, cô liền lại đi cùng Lệ Quân Triệt.
Mỗi sáng sớm mặc kệ Lệ Quân Triệt dậy sớm hay muộn, thế nào cũng phải đi cùng anh.
Lệ Quân Ngự muốn nắm người về, làm cho cô ngồi cùng một chiếc xe với mình.
Một mực, Nguyễn Manh Manh lại ôm cánh tay Lệ Quân Triệt không buông.
Còn gọi tên thân thiết, là vì càng thân cận với Lệ Quân Triệt, chứng thực thân phận của cô ở trường học.
Còn nhớ lần trước, cô nói: "Anh cả, em phải làm cho tất cả mọi người đều biết, em là chị dâu cả của Lệ Quân Triệt nha. Như vậy, mới có thể như anh nói, cáo mượn oai hùm, làm càng nhiều người ủng hộ em tranh cử hội trưởng Hội Học Sinh."
Lý do có ý nghĩa chính đáng, dùng từ, còn là lời cảnh cáo của Lệ Quân Ngự đối với cô.
Việc này làm cho người đàn ông lòng sinh hờn dỗi, một mực, không cách nào phản bác.
*
Trên xe, Lệ Quân Triệt nâng quai hàm tựa bên cửa sổ, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nhìn xem Nguyễn Manh Manh.
Bị anh ta nhìn đến cả người không dễ chịu, Nguyễn Manh Manh liếc nhìn anh ta một cái: "Nhìn xem tôi làm gì?"
"Không có gì." Lệ Quân Triệt cong môi, ánh mắt thanh thấu lóe lóe, xẹt qua một tia hứng thú.
"Tôi chỉ là rất tò mò, cô cãi nhau với anh trai tôi?"
"Cái, cái gì mà cãi nhau... Không biết cậu đang nói cái gì." Nguyễn Manh Manh dời mắt ra chỗ khác, từ trong túi tiền đồng phục học sinh móc ra một viên kẹo sữa mềm.
"Cho, ăn nhiều kẹo, bớt nói."
Cô nhét kẹo mềm vào trong tay Lệ Quân Triệt, thiếu niên đẹp trai cười cười, xé giấy gói kẹo ra ném một viên vào trong miệng.
Ngược lại ngoan ngoãn, không nhắc lại chuyện làm cho cô không thoải mái.
"Đúng rồi, ngày hôm qua kiểm tra trong lớp tại sao cô lại nộp giấy trắng? Thầy Cao nhìn thấy giấy trắng của cô, huyết áp tăng không ít."
Lệ Quân Triệt cũng không biết cọng gân nào không đúng, trước đây đều không thường nói chuyện với Nguyễn Manh Manh.
Nhưng từ sau ngày đó, trước mặt mọi người kêu cô một tiếng chị dâu, nói chuyện lại đột nhiên nhiều hơn.
Mỗi ngày trên đường đến
trường, đều là vô tình hay cố ý, tiếp lời với cô.
"Không muốn làm thì không làm thôi, có lý do gì đâu..." Nguyễn Manh Manh cúi đầu, không nhìn tới Lệ Quân Triệt.
Không có Lệ Quân Ngự hôn, cô có thể làm thế nào, cô đương nhiên chỉ có thể nộp giấy trắng!
Lẽ nào, bắt cô đi nói với Lệ Quân Ngự, xin hãy cho cô hôn nhẹ anh một cái, để cho cô thuận lợi thông qua bài kiểm tra sao?
Nếu như không có đối thoại ngày đó, có lẽ... Cô còn có thể mặt dày, cố ý gây rối, để cho anh "Trừng phạt".
Nhưng trải qua ngày ấy, sau tràng đối thoại lúng túng kia.
Cô đã từ bỏ dự định đi tìm Lệ Quân Ngự "Chữa bệnh".
Mấy ngày nay, cô biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, tận lực không chọc Lệ Quân Ngự tức giận.
Nhất cử nhất động, đều dựa theo yêu cầu của anh, sẽ không lại để cho anh có cơ hội "Trừng phạt" cô.
Hơn nữa, cũng tận lực hòa thuận với người bên ngoài, cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh.
"Lòng tốt nhắc nhở cô một câu, hôm nay thứ sáu, lại có bài kiểm tra. Ở Trí Học, ba lần kiểm tra thất bại hậu quả là cái gì, cô nên rõ rang hơn tôi. Hơn nữa, cô muốn tranh cử hội trưởng hội học sinh, nộp giấy trắng chỉ sẽ ảnh hưởng phiếu bầu của cô."
Lệ Quân Triệt, làm trong lòng Nguyễn Manh Manh hơi ngưng lại.
Cô biết, anh nói đúng.
Vgày ấy, sau khi Lệ Quân Triệt tuyên bố quan hệ với cô, báo danh muốn gia nhập bọn họ, người trong đoàn đội đột nhiên vụt tăng.
Nhưng, ngay sau khi một lần cô thi thất bại, nộp giấy trắng.
Trong trường học, liền có thêm rất nhiều lời đồn đại gây bất lợi cho cô.
Những người trình đơn xin gia nhập kia, lại phần lớn lui trở về.
Còn lại mấy người nguyện ý gia nhập, chỉ có số ít, hơn nữa hầu như đều là fans hướng về phía Lệ Quân Triệt, không có bất kỳ năng lực cạnh tranh.
Có thể nói, thực tế rất tàn khốc chính là —— không có nụ hôn của Lệ Quân Ngự, sẽ không có thành tích.
Không có thành tích, liền không có cách nào đánh bại Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Manh Manh phát hiện, cô dường như rơi vào trong một vòng tuần hoàn chết chóc.
Truyện convert hay :
Đỉnh Người Ở Rể