Ngày hôm sau, thứ bảy, cuối thu đẹp trời.
"Mẹ, con dẫn Manh Manh đi ra ngoài một chuyến, buổi trưa không ăn ở nhà."
Trong phòng khách nhà họ Nguyễn, Nguyễn Triệu Thiên đang muốn rời khỏi, vừa vặn đụng tới bà Nguyễn.
"Con muốn dẫn nó đi đâu? Mới vừa trở về liền không sống yên ổn, cả ngày chạy ra bên ngoài." Bà Nguyễn không vui, nhìn xem Nguyễn Manh Manh chờ ở cửa lớn.
"Không đi đâu cả... Ngày mai phải đãi yến hội ở Ngự Đường rồi, con dẫn Manh Manh đến xem hội trường một chút, thử xem món ăn. Ngày hôm nay thân thích Tần gia lại đây, các người bận bịu chuyện các người, Kiều Kiều... Chăm sóc tốt bà nội và bà ngoại của con, ba đi trước."
Nguyễn Triệu Thiên bàn giao hai câu liền đi, bà Nguyễn chỉ có thể không cam lòng, nhìn con trai dẫn theo Nguyễn Manh Manh ra ngoài.
"Hừ, Kiều Kiều... Ba ba con cũng quá bất công. Tưởng chút chuyện này, bà không biết sao... Bà là mẹ của ba con, anh có thể giấu diếm được bà sao. Bà đã sớm nghe người ta nói, gần đây ba con và Trương tổng Kiến Thiết thành phố Bắc khá thân thiết. Ngày hôm qua ba con còn gọi điện thoại cho Trương tổng, hẹn buổi trưa gặp mặt ở Ngự Đường, ba con dẫn con bé chết tiệt kia đi, tám phần mười là muốn ra mắt!"
Kiến Thiết thành phố Bắc tuy rằng trên gia nghiệp và nhà họ Nguyễn không phân cao thấp, nhưng người ta là làm thực nghiệp, tài chính hùng hậu, quan hệ rộng rãi.
Quan trọng nhất là, ông chủ Trương kia chính là chủ tịch Kiến Thiết thành phố Bắc.
Không giống Cố Huyễn, tuy rằng gia thế Cố gia tốt, nhưng Cố Huyễn chỉ là vãn bối, căn bản không có quyền quyết định, không làm chủ được.
"Kiều Kiều... Ba ba con bất công thành như vậy, giới thiệu cho con bé chết tiệt kia đối tượng tốt như vậy, con cũng không đừng có ngốc nghếch, nhường Cố Huyễn ra. Con nghe bà nội nói, tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ!"
Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu, không tỏ thái độ, nhìn qua chính là dáng vẻ vừa xoắn xuýt lại khổ sở.
Trên thực tế, trong lòng lại là vui vẻ.
Trương tổng Kiến Thiết thành phố Bắc thì thế nào, chỉ cần cô lan rộng tin tức Nguyễn Manh Manh ra mắt ra ngoài, người đàn ông họ Việt kia, nhất định sẽ làm lộn tung lên với Nguyễn Manh Manh.
Dù cho một chiêu này không được, cô còn giấu một chiêu ở phía Cố Huyễn, nói chung... Cô ta muốn Nguyễn Manh Manh chia tay với bạn trai cô.
Đến lúc đó, cô ta lại tìm cơ hội tiếp cận người đàn ông kia, nói không chừng cười đến cuối cùng, sẽ là Nguyễn Kiều Kiều cô.
*
Trên xe, Nguyễn Manh Manh kéo kéo áo đầm mỏng màu trắng ngọc trai và áo khoác màu hồng nhạt trên người, rất là bất đắc dĩ nhìn ba cô.
"Ba... Không phải nói chỉ gặp mặt ăn một bữa cơm, cũng không nhất định phải hẹn hò sao. Nếu như vậy, cần gì bắt con mặc chính thức như thế, bình thường con cũng không mặc loại váy thục nữ này."
"Mặc bộ đồ đẹp đẽ này ... Con gái
con không hiểu, người đàn ông là thích cô gái mặc như thế, mềm mại yếu đuối, vừa nhìn liền có ý muốn bảo hộ."
Tóc dài đen nhánh rối tung ở đầu vai, Nguyễn Manh Manh mặc một thân thục nữ, nhìn qua ít đi mấy phần đáng yêu so với bình thường, nhiều hơn mấy phần nhu nhược, hoàn toàn chính là sát thủ đàn ông.
"Còn có, con phải tin tưởng ba ba, người này là đối tượng kết hôn vạn người chưa chắc có một. Tự cậu ta tuổi trẻ tài cao có sự nghiệp, ba mẹ lại chết sớm, không có những anh chị em khác, trong nhà cũng không có thân thích lung ta lung tung. Nếu như con gả đi, không cần hầu hạ ba mẹ chồng, không cần phải đối phó với các mối quan hệ, tuyệt đối là đi hưởng phúc."
"Ba, ba..." Nguyễn Manh Manh thực sự là bị ba cô chọc đến nở nụ cười.
Ba nói lời này, giống như những cô ba cô sáu bên ngoài kia.
"Con gái ngoan con yên tâm, ba ba sẽ không gài bẫy con. Đây chính là ứng cử viên con rể ba ba cố ý khảo sát, bảo đảm tốt hơn người bạn trai kia của con."
Ba cô không đề cập tới cái gọi là "Bạn trai" còn được, vừa nhắc tới, đáy lòng Nguyễn Manh Manh liền tức giận.
Cũng không cãi với ba cô, dù sao ra mắt thì ra mắt, nếu như đối phương thật sự tốt vậy cô liền gả, đỡ phải quay về Lệ Quân Ngự phiền lòng!
Lúc đang nói chuyện, đã đến Ngự Đường.
Quản lí cửa vẫn là người nhìn quen mắt lần trước kia, vừa nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, liền lập tức tiến lên đón.
"Tiểu thư, cô..."
"Chúng tôi đặt trước phòng riêng, Quan Hải Hiên." Quản lí còn chưa dứt lời, liền bị Nguyễn Triệu Thiên cắt ngang.
Trên mặt anh toát ra một tia ngượng nghịu, nhưng bị vướng bởi Nguyễn Triệu Thiên ở đây, có không có cách nào nói rõ, chỉ có thể dẫn theo hai người đi về hướng phòng riêng.
Quan Hải Hiên —— phòng riêng Linhu, cảnh 180 độ vờn quanh hồ, còn có một bể cá ngắm cảnh lớn trên toàn bộ mặt tường.
Bên trong nuôi cá cảnh nhiệt đới đủ loại kiểu dáng quý giá, xuyên qua vách ngoài bể cá, có thể thu hết thế giới biển muôn màu muôn vẻ vào đáy mắt.
Sau khi bọn họ vào cửa, bên trong đã có người.
"Trương tổng, để ông đợi lâu..." Nguyễn Triệu Thiên chào hỏi trước.
Nguyễn Manh Manh đi theo phía sau ba, rốt cục nhìn thấy hình dáng của vị đối tượng hẹn hò kia.
Truyện convert hay :
Độc Y Mẫu Thân Manh Bảo Bảo