Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Bạo Quân Bắt Gian


trước sau

Nguyễn Triệu Thiên nói xong, thiếu kiên nhẫn đi tới, muốn giành lại con gái.

Ai biết, hai tay người trẻ tuổi kia vừa thu lại.

Không chỉ không buông, trái lại ôm con gái của ông, nâng lên trên, ôm càng chặt hơn.

"Ba, ngại ngùng, Manh Manh đã là bạn gái của con, không thể thả."

"Cậu..." Nguyễn Triệu Thiên tức giận, Manh Manh là bảo bối của ông.

"Ai nói Manh Manh nhà tôi là bạn gái cậu! Manh Manh là con gái của tôi, tôi chưa từng đồng ý các người ở cùng nhau... Thằng nhóc này, xảy ra chuyện gì, nhanh buông tay cho tôi!"

Nguyễn Triệu Thiên lần thứ hai thẹn quá thành giận cướp người, một mực người trẻ tuổi kia ôm Manh Manh, động tác cũng linh hoạt mạnh mẽ hơn ông.

Thoáng nghiêng người, liền tránh khỏi động tác của ông.

Mấy lần đều đưa tay không tới đối phương, trái lại làm Nguyễn Triệu Thiên không thường vận động, đã sớm mệt đến thở hồng hộc.

Nguyễn Manh Manh nghe được từng ngụm từng ngụm tiếng thở của ba cô, đau lòng.

Chỉ có thể dựa trong lồng ngực Lệ Quân Ngự, phát ra tiếng vang "A a a", tay nhỏ còn dùng sức lôi kéo cổ áo anh.

Người xấu, bạo quân!

Bắt nạt cô thì thôi, còn bắt nạt ba cô.

"Ngoan, không cho hồ đồ..." Người đàn ông ở ngay trước mặt Nguyễn Triệu Thiên và đối tượng hẹn hò kia, giơ cằm mèo con lên.

Không để ý chút nào, nơi này còn có người khác.

Anh cúi đầu, cắn vào lỗ tai cô, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được động viên nói: "Em ngoan ngoãn nghe lời, anh bảo đảm, tiệc mừng thọ ngày mai cho em xem một hồi trò hay."

Tiệc mừng thọ... Trò hay? !

Nguyễn Manh Manh hơi sững sờ, trong con mắt ánh nước lóe qua một vệt do dự.

Thừa dịp trong nháy mắt cô sững sờ, Lệ Quân Ngự nhấc mắt, nhìn về phía Nguyễn Triệu Thiên đã xem đến há hốc mồm.

"Ba, ba không đồng ý cũng không sao, bởi vì ông nội đã đồng ý con và Manh Manh hẹn hò từ lâu."

Tiếng nói thấp lạnh của Lệ Quân Ngự, mang theo khí thế không thể nghi ngờ.

Anh trẻ hơn Nguyễn Triệu Thiên rất nhiều, nhưng thời khắc này, lúc hai người mặt đối mặt, Lệ Quân Ngự lại từ khí chất hoàn toàn nghiền ép ba Nguyễn.

"Không thể... Ông lúc nào..."

"Ở ngay trước đây không lâu, con đã tự mình đến nhà họ Nguyễn chào hỏi. Ông nội rất hài long đối với con, ngay cả bản hộ khẩu, cũng giao cho chúng con."

Bản hộ khẩu...

Nguyễn Triệu Thiên chấn kinh rồi.

Ngay cả Nguyễn Manh Manh, cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lệ Quân Ngự... Anh làm sao biết chuyện bản hộ khẩu?

Cô rõ ràng không có nói cho anh!

Tầm mắt hai người đụng vào nhau ở trong không trung, Nguyễn Manh Manh từ trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy của người đàn ông, nhìn thấy một vệt cảnh cáo.

Anh dường như đang nói cho cô, không cho nói bậy, không cho phá...

Nguyễn Manh Manh im lặng, nhưng đầu óc lại
nhanh chóng vận chuyển.

Nha, cô nghĩ tới.

Ngày ấy nhận được bản hộ khẩu, trở lại nhà họ Lệ, cô bị bức ép làm bài thi.

Kết quả, bởi vì ngất toán, làm làm liền té xỉu.

Nhất định là khi đó!

Sau khi cô té xỉu tỉnh lại lần nữa cũng đã nằm ở trên giường, như vậy, Lệ Quân Ngự nhất định là nhìn thấy bản hộ khẩu đặt trên bàn khi đó.

"Ba... Ba tôi thật sự đưa bản hộ khẩu cho các người?" Nguyễn Triệu Thiên trợn mắt ngoác mồm nhìn xem Lệ Quân Ngự, bán tín bán nghi.

"Ừm." Người đàn ông gật đầu, mặt không đỏ tim không đập, còn bổ sung một câu: "Nếu như ba không tin, có thể hỏi Manh Manh."

Nguyễn Manh Manh: "..."

Chuyện như vậy, muốn cô nói thế nào.

Ông nội cô xác thực là đưa bản hộ khẩu cho cô, hơn nữa, cũng hiển nhiên là muốn cô dùng để kết hôn với Lệ Quân Ngự.

Nhưng... Nhưng quan hệ của cô và Lệ Quân Ngự, căn bản là không phải như ông nội nghĩ.

"Các, các người... để tôi suy nghĩ..." Nguyễn Triệu Thiên đỡ trán, đầu có chút choáng váng.

Nếu ba ông đã đưa hộ khẩu bản giao cho thằng nhóc này, có thể tưởng tượng được thằng nhóc này hẳn là đáng để phó thác.

Nhưng, nhưng...

"Được rồi, nếu là ông quyết định, vậy... Vậy cậu dẫn Manh Manh trước đi, có chuyện gì, hôm nào chúng ta bàn lại."

Nguyễn Triệu Thiên tự nhận là tiệc ra mắt ngày hôm nay là tự mình thất lễ, quyết định ở lại, đền tội với Trương tổng.

Ai biết, Lệ Quân Ngự lại mặt lạnh từ chối: "Trước khi chuyện chưa giải quyết, không thể đi."

"Cậu..." Nguyễn Triệu Thiên hít vào một hơi.

Con rể gì đây, một chút cũng không nghe khuyên bảo.

"Cậu còn có chuyện gì chưa giải quyết?" Nguyễn Triệu Thiên thiếu kiên nhẫn hỏi.

"Một chút việc nhỏ." Người đàn ông nhấc mắt, tầm mắt lạnh lẽo, dời khỏi Nguyễn Triệu Thiên, rơi vào trên mặt chữ quốc kia của Trương Diệu Quang.

Anh cong môi, lạnh nhạt nói: "Tôi nghe nói, ngài sắp xếp ra mắt ở đây cho Manh Manh... Vì vậy... Tôi là đặc biệt lại đây "Bắt gian"."

Truyện convert hay : Ta Công Pháp Toàn Dựa Nhặt

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện