"Cậu cậu cậu, cậu gọi ai là ba? Ai là ba cậu!" Sau khi Nguyễn Triệu Thiên sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu ra.
Thằng nhóc này, lại chiếm tiện nghi của con gái ông!
"Tôi đã nói với cậu, dù cho ba tôi đồng ý, cậu cũng không thể gọi như thế. Còn chưa đường đường chính chính tới cửa chào hỏi, Manh Manh nhà tôi cũng còn chưa đồng ý gả cho cậu. . ."
Nguyễn Triệu Thiên vừa nói, vừa muốn kéo Nguyễn Manh Manh lại từ trong tay Lệ Quân Ngự.
Ai biết, tay còn chưa đụng tới con gái mình, liền nhìn thấy con gái bảo bối của ông bị người đàn ông có khí chất lạnh lẽo này kéo trở về một cái, bảo vệ vào trong lòng.
"Ba, con biết rồi, hôm nào nhất định đến nhà chào hỏi." Lệ Quân Ngự ôm lấy Nguyễn Manh Manh, giọng điệu không nhẹ không nhạt.
"Cậu. . ." Nguyễn Triệu Thiên tức giận.
Người trẻ tuổi này da mặt cũng đặc biệt dày quá đi, ông đã cường điệu nhiều lần, còn không biết đổi giọng!
Nguyễn Manh Manh cũng có chút lúng túng.
Bạo quân đại nhân có phải là diễn quá nhập vai không?
Bọn họ rõ ràng là giả vờ, anh vẫn cứ tự nhiên gọi ba cô là "Ba" như thế, quả thật là chuyên nghiệp.
Nguyễn Triệu Thiên bị thái độ hờ hững thong dong của Lệ Quân Ngự chọc giận đến sôi máu, đang muốn giáo dục lại người trẻ tuổi này vài câu, thuận tiện giành lại con gái của mình.
Ánh mắt dư quang lại lơ đãng quét đến, quản lí đứng ở một bên.
ông cau mày, buồn bực.
Quản lí Ngự Đường mới vừa rồi còn không lùi một phân tranh chấp với mình, vào lúc này vì sao liền quy củ lùi tới bên cạnh rồi?
Tuy rằng Nguyễn Triệu Thiên khi còn trẻ thích chơi, nhưng đến cùng cũng là người từng lăn lộn trong thương trường.
Thoáng nhớ lại thái độ của quản lí đối với Lệ Quân Ngự này, lại hồi tưởng ngày hôm qua lúc ra mắt, chuyện xảy ra trong phòng riêng, liền cảm thấy không đúng.
Ông lần thứ hai giương mắt nhìn về phía người trẻ tuổi che chở con gái mình, đáy mắt đã đều là dày đặc tìm tòi nghiên cứu và xem kỹ.
"Cậu. . . Cậu và ông chủ Ngự Đường, có quan hệ với nhau?"
Tuy rằng người trẻ tuổi này ngày hôm qua nói cậu ta và ông chủ Ngự Đường có thù riêng, nhưng Nguyễn Triệu Thiên căn bản là không tin điểm ấy.
Nếu như cậu ta có thù riêng với ông chủ Ngự Đường, ngày hôm qua lại làm sao có thể dẫn người uy hiếp Trương Diệu Quang ở Ngự Đường.
Quản lí nơi này, lại làm sao có khả năng ở trước mặt cậu ta, bày một bộ dạng cô dâu nhỏ chứ?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Nguyễn Triệu Thiên nhìn Lệ Quân Ngự, đã dần dần trở nên nghiêm nghị.
"Ừm." Lệ Quân Ngự gật đầu, không hề tránh né vấn đề này, "Ba quan sát rất tốt, con và ông chủ Ngự Đường, xác thực quan hệ rất sâu."
Quản lí ở sau lưng nghe nói như thế, âm
thầm cô.
Đại thiếu gia nhà anh ta đâu chỉ là quan hệ rất sâu với ông chủ Ngự Đường, chính anh rõ ràng là ông chủ lớn của Ngự Đường.
"Cậu. . ." Nguyễn Triệu Thiên hơi chậm lại.
ông thực sự là bị một tiếng "Ba" kia của Lệ Quân Ngự, gọi đến buốt gan.
"Tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần, đừng gọi tôi là ba nữa!" Nguyễn Triệu Thiên xụ mặt xuống, đi tới, kéo tay Nguyễn Manh Manh.
"Con cũng vậy, Manh Manh. . . Theo ba ba trở về, sau này không được đi cùng với người này nữa."
"Ba ba. . ." Tuy rằng Nguyễn Manh Manh không rõ tại sao ba cô đột nhiên đổi mặt.
Quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy giọng ba tức đến nổ phổi lên.
"Tôi cho cậu biết, Nguyễn Triệu Thiên tôi không phải ngốc. Hôm nay đám người tới gây sự kia, nói rõ là hướng về phía mẹ của Tần Phương. Đám người kia dựa vào bản lãnh gì, có thể gây chuyện ở Ngự Đường? A. . . Việc này nếu như phía sau không có cậu chỉ thị, Nguyễn Triệu Thiên tôi viết ngược lại tên!"
Nguyễn Triệu Thiên kéo lấy Nguyễn Manh Manh, không nói lời gì liền muốn dẫn đi.
Trong lòng ông rõ ràng.
Nhất định là thằng nhóc này biết quan hệ của Tần Phương và Manh Manh không tốt, lại biết mẹ của Tần Phương từng lấy bình hoa đập đầu Manh Manh, nên muốn dạy dỗ bà già kia.
Đây rõ ràng chính là vì lấy lòng Manh Manh, báo thù cho Manh Manh.
Nếu như bình thường, có người che chở Manh Manh như thế, ông sẽ thích, còn có thể vỗ tay khen hay.
Bởi vì cái đánh kia, là mặt người khác, là vì hả giận cho con gái ông.
Nhưng ngày hôm nay anh làm như thế, đánh không chỉ là mặt bà Tào Mỹ Phụng kia, anh đánh còn là mặt Tần Phương, là mặt của Nguyễn Triệu Thiên anh, là mặt của nhà họ Nguyễn!
Liền vì điểm này, Nguyễn Triệu Thiên cũng sẽ không để cho con gái mình, ở cùng loại đàn ông không phân nặng nhẹ, thủ đoạn ác liệt này.
Nhưng, ông vừa mới kéo tay Nguyễn Manh Manh đi về phía trước một bước.
Vài bong người cao lớn, đã che ở trước mặt Nguyễn Triệu Thiên.
"Xin lỗi, Nguyễn tiên sinh. . . Không có thiếu gia của chúng tôi cho phép, bất luận người nào cũng không thể rời khỏi nơi này."
Truyện convert hay :
Cố Thanh Chi Tiêu Trường Khanh