"Cô. . . Cô hủy điểm thi của bọn họ thử xem!" Cảnh béo ưỡn ngực, hung tợn trừng mắt về phía Nguyễn Kiều Kiều.
Cảnh Hướng Kính anh tốt xấu cũng là nhị công tử tập đoàn Kim Sư, so với thế lực gia tộc, tùy tiện nghiền ép nhà họ Nguyễn.
Nếu như Nguyễn Kiều Kiều này coi mình làm người thay quyền hội trưởng, là có thể uy hiếp anh.
Anh nhất định làm cho cô ta chịu không nổi.
Nguyễn Kiều Kiều bị Cảnh Hướng Kính rống một tiếng như thế, cũng không tức giận, trái lại là oan ức mà làm khó dễ nhìn về phía Diệp Phong.
Diệp Phong tiếp nhận được ánh mắt cầu cứu của Nguyễn Kiều Kiều, tâm trạng nhất thời mềm nhũn.
Tuy rằng lần trước ở trước mặt bà Nguyễn, biểu hiện của Nguyễn Kiều Kiều làm anh có hơi thất vọng.
Nhưng cô bé này, dù sao cũng là nữ thần anh lén lút thầm mến nhiều năm.
Cô ở trong lòng anh, mãi mãi đều là địa vị không thể thay thế.
Với chuyện lần này mà nói, Nguyễn Kiều Kiều đề cập với anh, biểu lộ ra một chút ý định, anh liền chủ động ôm đồm xuống thu thập Cảnh Hướng Kính.
Có điều, ở Diệp Phong xem ra, loại quanh năm ở hạng chót như Cảnh Hướng Kính này, bị chỉnh đốn cũng là đáng đời.
Anh căn bản không tin tưởng, Cảnh Hướng Kính là đồ ngốc dựa vào bản lĩnh của mình mà thi.
"Cảnh béo, cậu bớt ở đây hù dọa người. Cậu có bao nhiêu cân lượng, chúng tôi rõ ràng trong lòng. Lần này thành tích của cậu không còn giá trị rồi, nếu như lại như vậy, cẩn thận tôi nói chuyện cậu dối trá cho anh cả cậu!"
"Cậu. . . Cậu. . ." Cảnh Hướng Kính thực sự là vừa tức vừa hận.
đời này tử huyệt to lớn nhất của cậu chính là anh trai, một mực Diệp gia và Cảnh gia có lui tới, lúc này mới làm Diệp Phong trường kỳ dùng anh cả uy hiếp anh.
Cảnh béo là chấp nhận số phận, mọi việc liên lụy vào anh cả anh liền kinh hãi.
Suy nghĩ một chút, hủy thành tích thì hủy thành tích, cùng lắm lần sau anh thi lại tốt là được rồi.
đỏ vàng xanh thật vất vả thi tốt như vậy, không thể liên lụy anh em.
Ngay lúc Cảnh béo suýt chút nữa liền muốn thỏa hiệp, cửa lớn văn phòng, đột nhiên bị người từ ngoài đẩy ra.
Nguyễn Manh Manh dẫn theo Lệ Quân Triệt, còn có ba người đỏ vàng xanh, tổng cộng năm bóng người xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
"Chị gái. . . Vì sao chị đến đây?" Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Kiều Kiều nhanh chóng đứng lên.
Cô nhíu mày lại, khổ sở nói: "Nơi này là Hội Học Sinh, không phải nơi những người không liên quan có thể tùy tiện đi vào. Chị gái, nếu như có chuyện gì, khuya về nhà lại nói với em, có được không?"
Nguyễn Kiều Kiều quả thật là Nguyễn Kiều Kiều. . . Thái độ nhu nhược đến mức tận cùng, nhưng nói ra khỏi
miệng, lại ẩn sâu trào phúng.
Cô ta biết rõ, Nguyễn Manh Manh và Nguyễn Triệu Thiên làm lộn tung lên, chính là đang trong chiến tranh lạnh, Nguyễn Manh Manh không thể về nhà.
Nhưng mà, lại cố ý dùng lời nói như vậy kíƈɦ ŧɦíƈɦ Nguyễn Manh Manh.
May là Nguyễn Manh Manh, đã sớm ở trong nhiều năm bị mẹ con Tần Phương nện bắn trúng, luyện thành sắt thép.
Cô đón ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều, cong môi lên.
Nụ cười có lúm đồng tiền nhạt, cực kỳ ngọt ngào xinh đẹp, so với Nguyễn Kiều Kiều nhu nhu nhu nhược nhìn qua mây đen mù sương một mảnh, hình thành khác biệt rõ ràng.
"Những người không có liên quan không thể tùy tiện vào à. . ." Nguyễn Manh Manh liếc nhìn trong phòng làm việc, gật đầu, "ừm, tôi rõ ràng. Vậy cô xem xem. . . Hai người bọn họ có thể vào không?"
Nói xong, cô lùi lại phía sau, nghiêng người.
Liền như vậy lộ ra, hai bóng người khác đang chờ ở ngoài cửa.
"Hiệu, hiệu trưởng. . . chủ, chủ tịch. . . ? !"
*
Sau hai mươi phút, cả văn phòng học sinh, rốt cục yên tĩnh lại.
Hai mươi phút, hai người hiệu trưởng và chủ tịch chỉ vào mũi Nguyễn Kiều Kiều, ròng rã dạy bảo cô ta hai mười phút! ! !
Trong giọng của hai người bọn họ mang theo tức giận mười phần, suýt chút nữa có thể nhấc lên đỉnh, cho dù ở văn phòng, cũng có thể rõ rõ ràng ràng nghe được bọn họ răn dạy Nguyễn Kiều Kiều.
"Gây sóng gió", "Lấy quyền mưu đồ việc riêng", "Tùy ý làm bậy", "Ức hiếp bạn học" . . .
Hai mươi phút ngắn ngủi, những người khác học tập, tất cả đều nghe thấy hiệu trưởng và chủ tịch đánh giá vị thay quyền hội trưởng này.
Mà bạn học Cảnh Hướng Kính xếp hạng 200, đã sớm thật vui vẻ theo Nguyễn Manh Manh rời khỏi.
Chờ đến khi hiệu trưởng và chủ tịch rời khỏi, Nguyễn Kiều Kiều đã toàn thân xụi lơ, gần như mất cảm giác co quắp ngồi trên ghế làm việc.
"Tại sao. . . Tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều phải giúp cô ta, tại sao hết thảy thứ tốt đều thuộc về cô ta? Rõ ràng. . . Rõ ràng tôi cũng là con gái của ba ba, rõ ràng chúng tôi đều họ Nguyễn mà!"
Truyện convert hay :
Tu La Đan Đế