Hậu, hậu cung?
Đánh chết Nguyễn Manh Manh cũng không nghĩ ra, sẽ có một ngày còn có thể từ trong miệng Lệ Quân Ngự nghe được loại từ này.
Cô ngẩn người, lại ngẩn người, nhất thời cảm thấy ngày này dường như đều phải bị Lệ Quân Ngự tán gẫu chết rồi.
Bạo quân, là thật sự khó tán gẫu.
Không biết nên đáp lời gì, lại cảm thấy lúng túng, con ngươi cô chuyển động, rốt cục nghĩ đến một đề tài.
"Khụ, cái kia... E, phát hiện cậu của anh này, dường như còn rất thú vị nha."
"..."
Lệ Quân Ngự im lặng không nói, ánh mắt lạnh như băng không có bất kỳ dấu hiệu ấm lên.
Nguyễn Manh Manh rụt cổ một cái, luôn cảm thấy ánh mắt anh u lạnh, dường như đang rơi vào trên cổ mình.
Hết cách rồi, cô chỉ có thể lại đổi đề tài.
"Đúng rồi, tại sao cậu của anh phải sắp xếp ra mắt cho anh vậy? Chuyện như vậy, không phải nên do chú Lệ hoặc là ông nội anh sắp xếp mới đúng sao? Nhưng em nghe cậu của anh nói chuyện, dường như không quá thích chú Lệ, có phải bọn họ có hiểu lầm gì đó không?"
Nguyễn Manh Manh xin thề, cô chỉ là đột nhiên không biết nên tìm chuyện gì, mới linh cơ hơi động tùy tiện nói ra lời vừa lóe qua trong đầu.
Nếu như cô biết trước, sau khi Lệ Quân Ngự nghe xong lời cô nói, sẽ lộ ra ánh mắt sắc bén lạnh lùng như thế.
Chính là đánh chết cô, cô cũng không dám nói như thế.
Chỉ thấy Lệ Quân Ngự nghe cô nói xong, tay lớn bỗng nhiên từ trên ghế dựa thu lại.
Mới vừa rồi Nguyễn Manh Manh còn bị vững vàng cầm chặt, trong nháy mắt được tự do.
Thấy anh bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi mình, Nguyễn Manh Manh theo bản năng gọi anh: "Lệ Quân Ngự..."
"Không được nói." Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, tiếng nói vắng ngắt.
Không hung ác, lại lộ ra mười phần xa cách.
Nguyễn Manh Manh bị câu nói này của Lệ Quân Ngự dạy bảo đến sững sờ, nhìn thấy Lệ Quân Ngự ngồi vào chỗ cũ, có chút ngơ ngác.
Vừa nãy ước gì anh cách mình xa một chút, không muốn nhấn giữ cô như vậy.
Nhưng bây giờ, anh đột nhiên biểu hiện lạnh lùng, lại làm cho Nguyễn Manh Manh cảm thấy nội tâm trống rỗng.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy không đúng, không nhịn được hỏi: "Lệ Quân Ngự, đến cùng anh xảy ra chuyện gì..."
Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết, liền thấy người đàn ông chếch mắt lại đây, lạnh lùng liếc cô một chút.
Một chút kia, đầy rẫy nồng đậm căm ghét và ý lạnh lẽo, đánh thẳng vào đầu quả tim Nguyễn Manh Manh, hầu như nghiền nát trái tim của cô.
"Nguyễn Manh Manh, nghe không hiểu lời anh vậy thì xuống xe. Anh nói lại một lần cuối cùng, câm miệng."
Anh, Lệ Quân Ngự, vào đúng lúc này, không muốn nghe thấy giọng của bất luận người nào.
Ngũ quan lạnh lẽo thâm trầm của người đàn
ông, phủ kín băng lạnh.
Toàn thân anh đều toả ra khí lạnh thấu xương, ngăn cản bất luận người nào, bao gồm Nguyễn Manh Manh tới gần.
Ông tài xế Lý phía trước, run lẩy bẩy từ lâu.
Đại thiếu gia như vậy, mới là người anh ta quen thuộc... Dù cho cách tấm ngăn, cũng không cách nào yếu bớt uy thế mạnh mẽ của anh.
"Ầm ầm ——" Nguyễn Manh Manh dùng sức gõ gõ tấm ngăn, lớn tiếng gọi với tài xế phía trước: "Đỗ xe!"
Gọi xong, cặp mắt hạnh kia, chăm chú rơi vào trên mặt Lệ Quân Ngự.
Đáng tiếc, dù cho cô kêu đỗ xe, ngũ quan đối phương lạnh lùng, cũng không có một tia dao động.
"Đại tiểu thư, nơi này cách nhà họ Lệ còn nửa giờ, đoạn đường này không tiện gọi xe."
Nguyễn Manh Manh biết, tài xế nói đều là đúng.
Nhưng vừa nãy, đều bị người ghét bỏ như vậy, cô ở lại trên xe chính là tự rước lấy nhục.
Giọng giòn tan vang lên: "Tôi nói, đỗ xe!"
Bất đắc dĩ, tài xế không thể làm gì khác hơn là đỗ xe sang bên.
Nguyễn Manh Manh cuối cùng trừng Lệ Quân Ngự một chút.
Thấy sắc mặt anh vẫn lạnh lùng ngồi ở trong xe, con ngươi đen u lạnh cũng không thèm nhìn cô một chút.
Lòng hung ác, xuống xe, đóng sầm cửa xe.
Nguyễn Manh Manh vốn cho là, nói không chừng cô xuống xe, Lệ Quân Ngự sẽ theo tới.
Liền như trước kia mỗi lần ầm ĩ, cuối cùng đều sẽ ôm cô trở về trong lồng ngực, nhẹ nhàng dỗ trở về.
Ai biết, cô vừa mới đứng vững, chiếc xe quân dụng Hummer màu đen kia thậm chí cũng không dừng lại, giẫm chân ga liền chạy đi.
"Lệ Quân Ngự, anh... Anh hỉ nộ vô thường, bạo quân trở mặt không quen biết! Nếu như Nguyễn Manh Manh cô lại để ý đến anh, sau này em liền theo họ anh!"
*
Hơn một giờ sau, Nguyễn Manh Manh rốt cục chạy về nhà họ Lệ.
Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh xuất hiện ở ngoài biệt thự, chú Triệu hơi run run: "Đại tiểu thư, cô... Cô chạy về đến? Cô như thế nào, có mệt hay không, có quan trọng không?"
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh Hệ Thống: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc