"Em không phải có ý đó, a..."
"Anh... Anh chờ một chút, nghe em nói..."
"Lệ Quân Ngự, anh không cần... a..."
"Dừng, dừng lại, đừng tiếp tục hôn..."
Trong phòng ngủ tối tăm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô của thiếu nữ.
Mãi đến sau một hồi lâu, bạo quân đại nhân đem Nguyễn Manh Manh hôn đủ, mới đem thiếu nữ trong lòng thả ra.
Nguyễn Manh Manh kéo tay chân hầu như vô lực, thật vất vả đẩy ra Lệ Quân Ngự, lảo đảo chạy ra ngoài.
Cô trở về phòng, khóa trái cửa phòng, vọt vào phòng tắm quay về trong gương nhìn mình.
Mới phát hiện bờ môi hồng nhạt, sớm đã bị người nào đó gặm đến vừa hồng vừa sưng.
"A—— "
Hai tay che khuôn mặt nhỏ, Nguyễn Manh Manh không cách nào ức chế cảm xúc điên cuồng đến hỏng mất trong nội tâm, lớn tiếng kêu lên.
Lệ Quân Ngự, anh lại đem miệng cô hôn thành như vậy.
Cái tên bạo quân kia, anh còn tự yêu mình đến mức cho rằng cô đi trộm hôn anh, là bởi vì thích!
Nguyễn Manh Manh không thể nào tiếp nhận được chuyện biến thành như vậy.
Trước khi đi, Lệ Quân Ngự dùng tiếng nói thanh lãnh, nói với cô một câu "kiểm tra cô lên".
Đừng tưởng rằng cô không nghe ra đến.
Trong bốn chữ kia, rõ ràng là mang theo chế nhạo và trêu đùa!
Chán ghét chán ghét chán ghét muốn chết.
Nguyễn Manh Manh đem khăn mặt ướt nhẹp, chườm lạnh môi, chỉ hy vọng có thể đem trạng thái sưng đỏ lui xuống đi.
Còn chuyện Lệ Quân Ngự hiểu lầm cô thích anh... Chờ khi thi xong, cô nhất định phải nói rõ ràng với anh!
*
"Tam thiếu gia, tứ thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị kỹ càng, có thể xuống lầu dùng cơm."
Sáng sớm, nhìn thời gian chênh lệch không nhiều Chú Triệu đi tới đầu hành lang, gõ vang cửa phòng ngủ.
"Đại tiểu thư, đại thiếu gia, bữa sáng..."
Giọng chú Triệu vừa gọi cửa đột nhiên dừng lại.
Ông xoa xoa viền mắt, lại xoa xoa viền mắt, xác định tự mình không có hoa mắt.
"Đại thiếu gia, đại thiếu gia ngài có ở đó hay không, ngài có sao không? Tối hôm qua Lệ viên có trộm, khóa cửa bị... " Chú Triệu kích động liền muốn đẩy cửa mà vào.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ từ bên trong bị kéo mở.
Toàn thân Lệ Quân Ngự lộ ra nét lạnh lùng, mang theo biểu tình lạnh nhạt, xuất hiện ở sau cửa.
"Đại thiếu gia..." Chú Triệu thoáng thở ra, trên dưới đánh giá Lệ Quân Ngự, bảo đảm đại thiếu gia không có bất kỳ tổn thương gì.
"Tôi không có chuyện gì." Biểu cảm Lệ Quân Ngự nhàn nhạt, tiếng nói trầm thấp.
Đúng vào lúc này, người bên trong ba căn phòng ngủ khác, cũng đi ra.
Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ còn có Nguyễn Manh Manh, vừa vặn xuất hiện ở trong hành lang.
"Chú Triệu, ông vừa nãy hô cái gì lớn tiếng như vậy... Tối hôm qua Lệ viên có trộm tiến vào sao?"
Lệ
Quân Triệt nhìn thấy người đứng trong hành lang, khóe môi đẹp đẽ cong cong, khuôn mặt hiếu kỳ lên.
Lệ Quân Tỳ đi theo phía sau Lệ Quân Triệt, trải qua lúc bên người Nguyễn Manh Manh, con mắt trong suốt liếc mắt về hướng trên mặt Nguyễn Manh Manh, nhất thời sửng sốt.
"Chị, chị ... Miệng chị vì sao? Vì sao sưng sưng, còn có chút hồng."
Kể từ khi biết thân phận đại thần của Nguyễn Manh Manh, người lợi hại nhất trong lòng người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, liền từ đại ca hắn đã biến thành anh cả của bé và chị của bé.
Lệ Quân Ngự tuy rằng lợi hại, nhưng sẽ không dẫn bé chơi game.
Mà Nguyễn Manh Manh lại không giống nhau.
Không chỉ sẽ dẫn bé chơi, còn có thể dẫn bé được điểm, làm cho bé siêu thần.
Lệ Quân Tỳ trưởng thành sơm như thế nào đi nữa, tốt xấu cũng là đứa bé, đối với chị gái như vậy làm sao có khả năng không thích đây?
Liền bởi vì như vậy, bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ khắp nơi quan tâm Nguyễn Manh Manh.
Đây, phát hiện môi chị gái có chút hơi sưng đỏ lên, liền không nhịn được hỏi.
"Chị, chị không có chuyện gì, tối hôm qua ăn sợi cay hơi nhiều."
Mặt nhỏ của Nguyễn Manh Manh đỏ lên, lấy ra lời giải thích đã sớm nghĩ.
Dù cho lý do gượng ép, vẫn là nhắm mắt giải thích.
Bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ nhíu nhíu mày, "Đó là do ăn nhiều sợi cay à... Khẳng định ăn thật ngon. Chị gái thật là xấu, lén lút ăn sợi cay không cho em ăn."
Vừa dứt lời, liền nghe phía sau truyền đến "xì xì" nở nụ cười.
Hóa ra là Lệ Quân Triệt, lấy tay đẩy môi, cười đến mắt đều cong.
"Sợi cay... Ha ha... Sợi cay..." Thiếu niên đẹp trai cười đến không được, ôm bụng, đi tới trước mặt lạnh lùng không cảm xúc của Lệ Quân Ngự.
Cậu ta quay về Lệ Quân Ngự, không sợ chết vỗ vỗ anh trai của cậu ta, thấp giọng nói: "Anh cả, anh luôn luôn ăn khẩu vị thanh đạm như vậy... Vì sao bây giờ, lại đổi thành ăn cay rồi?"
Truyện convert hay :
Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu