Nguyễn Manh Manh lại có thể dám xuất hiện!
Nguyễn Kiều Kiều và Diêm Sâm nhanh chóng liếc nhau, đều thấy sự không dám tin trong mắt đối phương.
Nhưng, biểu hiện rất khoa trương, vẻ mặt khiếp sợ cũng đứng ở một bên, Diệp Phong vẫn không nói chuyện.
"Diệp Linh Khê! ! !" Diệp Phong đột nhiên hô to một tiếng, hướng đến phía Nguyễn Manh Manh.
"Diệp Linh Khê, ai cho phép cô xuất hiện ở trong này! Cô mau cút ra ngoài, nơi này không phải nơi cô nên tới!"
Diệp Phong tức giận muốn nứt cả mắt ra, hốc mắt đỏ bừng...
Ba đưa con gái riêng trở về, làm mẹ anh khóc suốt một buổi tối, ngay cả mắt cũng đã sưng lên.
Anh không rõ, vì cái gì ba có thể chấp nhận sự tồn tại của một đứa con gái riêng.
Ba anh kết hôn không lâu sau liền nɠɵạı ŧìиɦ, nuôi vợ bé ở bên ngoài rồi sinh một đưa con riêng như vậy, là hành động mà anh vẫn không thể hiểu nổi và tha thứ.
Sự tồn tại của đứa con riêng này chính là nỗi nhục lớn nhất đối với mẹ và em gái anh.
Nhiều năm qua ba chưa từng quan tâm đến đứa con gái riêng này... Hiện tại vì đám hỏi của Cảnh gia, lại phải đưa cô trở về.
Diệp Phong không có khả năng thay đổi quyết định của ba, nhưng, anh tuyệt đối sẽ không để Diệp Linh Khê lấy thân phận là người nhà Diệp Gia, xuất hiện ở Trí Học, xuất hiện trong thế giới của anh.
Diệp phong càng nghĩ càng giận, đi lên kéo lấy cánh tay gầy yếu của Diệp Linh Khê, "Diệp Linh Khê, đừng tưởng rằng cô lén tham gia cuộc thi trong trường học, đạt được Á quân là có thể khiến ba để ý đến sự tồn tại của cô... Tôi nói cho cô biết, Diệp gia nhận cô chẳng qua vì cô đáng thương, còn một đứa con gái riêng như cô không có tư cách đứng trước mặt tôi, mau cút cho tôi!"
Nói xong, tay anh vung lên, hướng đến Diệp Linh Khê.
Một thân hình cao lớn đột nhiên đứng ra.
Mặt một bàn tay nhỏ bé trắng nõn khác đã bắt lấy cánh tay giơ lên của Diệp Phong.
Diệp Phong bị đau liền buông tay.
Thân hình nhỏ bé và yếu ớt của Diệp Linh Khê mất đi trọng tâm ngã xuống, vùa lúc ngã trên cái bụng mập mạp vững như núi Thái Sơn.
Diệp Phong thấy thế, đáy mắt hiện lên toàn là chán ghét, liền hung hăng chất vấn Nguyễn Manh Manh đang bắt lấy cổ tay mình: "Nguyễn Manh Manh, như thế nào... Bây giờ cô cũng muốn giúp đỡ đứa con gái riêng này?"
"Diệp Phong, cậu đừng ở đây vừa ăn cướp vừa la làng..."
Cảnh béo kéo Diệp Linh Khê bảo vệ phía sau người, giơ bộ mặt béo lên chống lại Diệp Phong, "Diệp Linh Khê nhà chúng tôi mới không phải là con gái riêng."
"Hơn nữa, chính cậu suốt ngày cũng theo đuôi Nguyễn Kiều Kiều, muốn tiết kiệm thay cô ta một con chó theo đuôi sao? Cậu và một đứa con gái riêng như Nguyễn Kiều Kiều thân mật, sao lại không ghét bỏ thân phận của cô ta? Hiện tại với Diệp
Linh Khê, cậu mở miệng là con gái riêng ngậm miệng cũng là con gái riêng oan uổng cô ấy... Cậu có biết xấu hổ hay không!"
Cảnh béo nói chuyện chẳng nể nang gì, cũng không chừa lại cho người chút mặt mũi.
Một câu nói không những làm mặt Diệp Phong đỏ không ngừng, còn liên lụy đến Nguyễn Kiều Kiều đứng ở một bên.
Mặt Nguyễn Kiều Kiều lúc trắng lúc xanh, cảm nhận được những ánh mắt săm soi hướng về phía mình, cô ta hận không thể lấy cái kim khâu miệng Cảnh béo lại.
Đáng tiếc, Cảnh béo không những không im miệng, lại còn tiếp tục: "À, tôi đã biết, trách sao cậu thích Nguyễn Kiều Kiều như vậy... nguyên do là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Con trai riêng thích con gái riêng, ôi, thật sự là ông trời tác hợp cho, tuyệt phối!"
Giọng Cảnh béo rất lớn, trong hậu trường đều có thể nghe thấy anh nói " con trai riêng ", "con gái riêng ".
Người bên ngoài không rõ con trai riêng Cảnh béo nói đến là ai.
Nhưng chuyện Nguyễn Kiều Kiều là con gái riêng, mọi người sớm đã nghe thấy.
Nghe được lời của Cảnh béo, mọi người đều nghị luận xôn xao...
Thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ, Nguyễn Kiều Kiều chỉ là một đứa con gái riêng, dựa vào cái gì mà dám đứng trước mặt Nguyễn Manh Manh, cạnh tranh chức hội trưởng hội học sinh với con gái của vợ cả?
Cho dù, năm đó mọi thứ đều do mẹ của Nguyễn Kiều Kiều làm, đều không liên quan đến Nguyễn Kiều Kiều... Nhưng mà, cô ta sẽ không cảm thấy áy náy chột dạ, cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với Nguyễn Manh Manh hay sao?
Vì cái gì cô ta còn dám cùng đứng chung sân khấu, cùng cạnh tranh với Nguyễn Manh Manh?
Hậu trường giờ phút này sớm đã ầm ĩ, nháo nhào cả lên.
Nguyễn Kiều Kiều cùng Diệp Phong đều bị lời nói của Cảnh béo làm tức giận đén giơ chân, nhưng giọng không lớn được như Cảnh béo, sức lực lại không mạnh bằng Nguyễn Manh Manh.
Chỉ có thể cứng rắn ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Được lắm được lắm, náo loạn cái gì, không thấy sắp đến giờ à..." Rốt cục, có thầy giáo tiến lại duy trì trật tự.
"Các em, chuẩn bị lên sân khấu... Ai còn làm ầm ĩ, cẩn thận hủy bỏ tư cách!"
Truyện convert hay :
Đô Thị Siêu Cấp Thiên Đế