Lệ Quân Ngự đứng dậy, kinh động những người trên sân khấu cùng những người ở dưới.
Ngũ quan đẹp đẽ lạnh lùng, khí chất cao ngạo cấm dục, khí thế mạnh mẽ, dường như rất khó để mọi người không chú ý đến từng cử chỉ của anh.
Mà trên sân khấu, người duy nhất không phát hiện Lệ Quân Ngự đã đứng lên tiến về phía mình Nguyễn Manh Manh, chẳng qua vừa ngẩng đầu lên, cô tự nhiên cảm thấy cơ thể cứng đờ.
Phía sau, một hơi thở cường đại mà quen thuộc bao trùm lấy cô.
Bản năng của cô là quay đầu lại, nâng mắt, vừa lúc chạm mắt với đôi mắt đen sâu không đáy của anh.
Mắt phượng tối đen lạnh như băng, nhìn vào gương mặt nhỏ của Nguyễn Manh Manh.
Thấy rõ ánh mắt của Nguyễn Manh Manh cũng dừng lại trên mặt mình, mắt phượng của người đàn ông híp lại, đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia ghen tuông và cảnh cáo không dễ nhận ra.
Một cái nhìn này của anh như làm hai chân Nguyễn Manh Manh như nhũn ra.
Cảm giác tê tê trực tiếp theo từ thắt lưng cô lên trên, thẳng lên gáy.
Cô... chột dạ...
Còn không hiểu vì sao, càng thêm áy náy...
Đúng lúc này, một giọng nói không sợ chết bỗng nhiên vang lên.
Diêm Sâm đứng ở phía đối diện, đắc ý dào dạt nói: "Eo, trò hay trên sân khấu... Mọi người chú ý, hiện trường bắt gian ngay lập tức được trình diễn!"
Nói xong, anh ngại còn chưa đủ, hướng về phía Lệ Quân Ngự hô to: "Việt tiên sinh, ảnh chụp kia thật sốc, không photoshop không được xử lý qua. Vị hôn thê của ngươi cùng bạn tốt của cô ta lại có loại quan hệ thế này, loại phụ nữ này liền trực tiếp đá ra, ngàn vạn lần đừng mềm lòng!"
Diêm Sâm chính là muốn đổ thêm dầu vào lửa, ai ngờ anh ta vừa dứt lời lại nghe thấy giọng nói không mang theo chút độ ấm của Lệ Quân Ngự vang lên.
"Thật không, gần gũi nhau ư?" Lệ Quân Ngự tiếp nhận microphone từ trong tay Nguyễn Manh Manh.
Giọng nói nặng nề, thật trêu ghẹo người, đễ nghe đến nỗi có thể làm lỗ tai người ta mang thai.
Các nữ sinh đang xem kịch hay ở dưới khán đài, nhịn không được hít sâu một hơi... Người này chính là anh trai của Việt Quân Triệt ư?
Người nhà họ Việt ăn gì mà lớn lên vậy, em trai đã đẹp, anh trai lại càng ưa nhìn.
Hơn nữa, không chỉ là đẹp, khí chất lại mạnh mẽ như vậy, toàn thân toàn là khí chất tôn quý làm cho người ta hận không thể ngưỡng mộ.
Hiện tại, ngay cả giọng nói cũng mê người như vậy.
Cực phẩm như vậy, làm sao Nguyễn Manh Manh có thể yêu đương vụиɠ ŧяộʍ được?
Trừ khi là mắt bị mù!
Diêm Sâm bị khí chất của Lệ Quân Ngự làm cho kinh sợ, thiếu chút nữa không nói nên lời.
Nhưng anh biết, hiện tại chính là thời cơ làm cho Nguyễn Manh Manh không ngóc đầu lên nổi, nhất định không thể bỏ lỡ.
Vì thế,
chống lại ánh mắt lạnh như băng ngấm vào tận xương của người đàn ông, Diêm Sâm kiên trì nói: "Đúng vậy, nếu anh không tin có thể tự mình xem ảnh chụp... Ảnh chụp vô cùng rõ ràng, Nguyễn Manh Manh và Mộ Cảnh Hành hôn nhau..."
Diêm Sâm còn chưa dứt lời, mắt liền trợn tròn.
Mắt anh ta vốn không lớn, nay trừng thật to, tròn vo.
Không chỉ có Diêm Sâm, dưới sân khấu cũng vang lên một trận kinh động.
Tất cả mọi người đều bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc!
Không có một ai nghĩ đến, người đàn ông đi lên sân khấu kia, khhong phải vì nghi ngờ, không phải vì trách cứ, không phải vì chấm dứt quan hệ với Nguyễn Manh Manh.
Anh lên sân khấu, lại có thể vì...
Trên sân khấu, Lệ Quân Ngự bỗng nhiên ôm lấy vòng eo của Nguyễn Manh Manh, ôm cả người cô vào trong ngực.
Tiếp theo, khi Nguyễn Manh MAnh còn chưa kịp phản ứng, tay anh đã nâng cằm cô, cúi người hôn lên.
"Đừng, Lệ..." Nguyễn Manh Manh có phản ứng, sợ tới mức muốn đẩy anh ra.
Nhưng giây tiếp theo, đôi môi cô đã bị anh hung hăng chặn lại.
Môi mỏng của Lệ Quân Ngự quấn lấy đôi môi phấn nộn của cô, nhẹ nhàng ngậm lấy, lại nặng nề tiến công.
Anh không buông tha mèo con có can đảm để người đàn ông khác đụng chạm vào này, mạnh mẽ giam cầm cô vào trong ngực, cảm thấy cô có dấu hiệu muốn chạy trốn, liền bá đạo giữ lấy cái gáy của cô.
Hung hăng hôn cô, hận không thể hòa nhập cô làm một với thân thể mình.
Kịch liệt mà xâm nhập, không phải kiểu chuồn chuồn lướt nước, cũng không phải lướt qua môi.
Lệ Quân Ngự nuốt lấy hơi thở ngọt ngào của Nguyễn Manh Manh, môi lưỡi giao triền, không muốn buông tay.
Thật lâu sau, tiếng hít khí của toàn trường rốt cục chuyển thành im lặng, cuối cùng là yên tĩnh...
Lệ Quân Ngự mới chậm rãi buông vật nhỏ bị hôn tới tức giận trong lồng ngực ra.
Người đàn ông cầm lấy microphone, dùng giọng dày trung mang theo vị thỏa mãn, cúi đầu mở miệng: "Đó không gọi là hôn, đây... mới chính xác là hôn."
Truyện convert hay :
Tới Cửa Con Rể Diệp Thần