"Các người quả thật là quá đáng!"
Fan não tàn số một của Nguyễn Kiều Kiều là Diệp Phong, đột nhiên đứng lên tranh chấp cùng những người khác.
"Chúng mình chính là tùy tiện thảo luận một chút thôi mà, Diệp Phong, cậu đừng nóng giận ..."
Đều là bạn học trong một lớp, bất kể là Nguyễn Kiều Kiều hay là Diệp Phong đều là nòng cốt trong lớp.
Bọn họ không giống Nguyễn Manh Manh, là người ngoài đến.
Mọi người ở một lớp thời gian dài, tóm lại sẽ có chút cảm tình.
Bị Diệp Phong vừa nói như vậy, trên mặt những bạn học khác cũng không nhịn được.
"Hừ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy, các cậu chẳng lẽ không biết bốn chữ " lời người đáng sợ" viết như thế nào sao? Kiều Kiều vừa mới xin nghỉ bệnh, nếu là biết các cậu nói cô ấy như vậy, còn không biết sẽ buồn đến mức nào!"
Lời nói của Diệp Phong làm cho những bạn học khác ngượng ngùng, rối rít im lặng.
Đúng lúc ấy thì, một tiếng cười khẽ nhỏ khó phát hiện, từ hàng sau phòng học truyền tới.
Bởi vì cả lớp đột nhiên an tĩnh lại, tiếng cười này, liền trở nên dị thường rõ ràng.
"Nguyễn Manh Manh, cô cười cái gì?" Diệp Phong quay đầu, nhìn về Nguyễn Manh Manh khóe môi khẽ nhếch.
"Tôi?" Nụ cười của Nguyễn Manh Manh không giảm, mi mắt cong cong như cũ.
"Tôi không cười gì nha, chính là cười có người chỉ cho phép quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."
"Cô có ý gì? Cô nói ai là quan châu, ai là dân chúng?!" Diệp Phong cũng không ngu ngốc, lập tức tìm ra chế giễu trong lời nói của Nguyễn Manh Manh.
"Tôi không có ý gì, ai được dán nhãn chó, người đó chính là quan châu."
Người khác nói Nguyễn Kiều Kiều, đó chính là "lời người đáng sợ".
Những Nguyễn kiều Kiều cộng thêm Diệp Phong này, lúc tùy ý tung tin đồn nhảm bôi đen Nguyễn manh Manh cô, tại sao không nói bốn chữ "lời người đáng sợ" chứ?
Ai được dán nhãn chó, người đó chính là quan châu, quả thực vừa xem là hiểu ngay.
"Nguyễn Manh Manh, cô đừng tưởng rằng tôi không thể làm gì cậu. Tôi khuyên cô thu lại những lời này đi, bằng không tôi để cho cô ăn không hết gói đi!" Nữ thần âu yếm bị bệnh, việc này làm cho lý trí của Diệp Phong hoàn toàn mất đi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, Nguyễn Manh Manh có thể ngồi ở trong phòng học châm chọc.
Mà Nguyễn Kiều Kiều bởi vì quá hiếu thuận, bị vô tội liên lụy, Diệp Phong liền hận không thể thay thể nữ thần bị bệnh, thay nữ thần lau nước mắt.
"Phụt, được rồi... Cậu nói đúng, tôi đúng là nên thu những lời này lại." Nguyễn Manh Manh nghiêng đầu một chút, đáy mắt sáng bóng đầy ranh mãnh.
"Dù sao, con chó là động vật đáng yêu như vậy, tôi không nên làm nhục chó."
"Nguyễn Manh Manh, cô ..." Diệp Phong không nhịn được, giơ quả đấm lên hướng Nguyễn Manh Manh xông tới.
Nguyễn Manh Manh không chút gánh nặng ngồi ở chỗ cũ.
Cô chờ Diệp Phong tới.
Chỉ
cần anh ta dám ra tay, cô nhất định sẽ làm cho Diệp Phong hối hận một chuyến đi tới thế gian này.
Ngay tại lúc Diệp Phong sắp vọt tới trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Một mực nằm ngủ Lệ Quân Triệt đột nhiên nâng lên khuôn mặt mơ màng.
Ánh mắt hơi rét, chàng trai xinh đẹp liền đứng lên.
Anh ta mặc dù mới 16 tuổi, nhưng lại so với Diệp phong cao một mét bảy mét tám còn cao hơn một đầu.
Chàng trai tay dài chân dài, cánh tay dài mở rộng, tay phải dễ dàng để ở trước mặt Diệp Phong.
Má Diệp Phong, vung quyền, cũng không đụng tới Lệ Quân Triệt.
"Rác rưởi, cậu ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi."
Chàng trai trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt tuấn tú đầy luận lùng.
Anh ta gọi Diệp Phong là "rác rưởi", gọi đến cực kỳ thuận miệng.
Mọi người trong lớp đều biết, từ "rác rưởi" này" cũng là Diệp Phong tự tìm.
Ai bảo anh ta lần trước, muốn ở trước mặt Lệ Quân Triệt, nói khoác mà không biết ngượng nói, "Ai chỉ số thông minh thấp người đó chính là rác rưởi".
"Lệ Quân Triệt, chuyện này không lien quan tới cậu, cậu chớ xen vào việc của người khác!" Diệp Phong tức giận công tâm, lại bị một tiếng "rác rưởi" của Lệ Quân Triệt đánh vào mặt, lập tức mù quáng.
Lúc này, cũng không rảnh lo Nguyễn Manh Manh là nữ sinh, Lệ Quân Triệt là học sinh thầy xem trọng nhất.
Tóm lại, anh ta trước tiên phải xuất ác khí trong lòng ra!
"Tôi nói lại lần nữa, cậu... Quấy rầy đến giấc ngủ của tôi." Lệ Quân Triệt nheo lại đôi mắt thon dài, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Từ góc độ của Nguyễn Manh Manh mà nhìn, Lệ Quân Triệt vào giờ phút nào, cũng không có âm nhu như bình thường.
Ngược lại nhiều thêm một tia khí lạnh giống Lệ Quân Ngự như đúc.
"Lệ Quân Triệt... Cậu có biết không, Diệp gia chúng tôi ..."
Lời Diệp Phong còn chưa nói hết.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của chàng trai xinh đẹp, đã thờ ơ quét tới.
Chỉ thấy môi mỏng của anh khẽ mở, giọng lạnh lùng trầm thấp, phun ra một chữ —— "Cút"
Truyện convert hay :
Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về