Mấy người Mạc Đông thấy tình cảnh này, có lẽ đã hiểu ra được tầm quan trọng của chỗ ngồi.
Bọn họ chẳng thèm quan tâm gì nữa, cuống quýt chạy tới chỗ trống ngồi xuống.
Mỗi cạnh của chiếc bàn dài ngồi được năm người, Ngân Tô vừa vào đã ngồi vào vị trí đầu tiên bên trái còn Khang Mại thì ngồi đối diện cô.
Những người này không dám ngồi gần bọn họ nên cách ra một chỗ, tạo nên đường ranh giới vô cùng rõ ràng.
Trong nhà ăn đang dần bắt đầu xuất hiện mùi máu tươi, những người đánh nhau toàn bộ đều đánh chết đối phương, thậm chó bọn họ còn nhìn thấy có người bị phanh ngực mổ bụng ngay tại chỗ.
Cảnh tượng kia..
"Ọe.."
Uông Hiểu Linh là người đầu tiên không chịu được cảnh tượng này, dạ dày cuồn cuộn quay qua một bên nôn ọe.
Ngoại trừ Mạc Đông ra thì những người còn lại đều chẳng khá hơn chút nào.
[Bịch--]
Có người bị đập đến trước mặt bàn Ngân Tô, mặt bàn sạch sẽ lưu lại một dấu tay máu sau đó bị kéo ra thành một vệt máu ngoằn ngoèo.
Ngay khi người đó sắp tụt xuống khỏi mặt bàn thì đột nhiên bị một cánh tay nắm chặt cổ áo.
Một giây sau, một cái dĩa màu bạc xiên thẳng vào hốc mắt người đó.
Cánh tay nắm cổ áo khẽ buông ra, người kia như một bãi bùn nhão trượt xuống đất, không còn động tĩnh.
Chủ nhân cánh tay kia thản thiên lau máu trên mặt, liếc mắt nhìn một người bệnh khác đứng đờ tại chỗ vì mất mục tiêu, giọng nói không nghe ra vui buồn: "Đánh nhau thì cứ đánh đi, để máu bắn lên người người khác là sao hả."
Người bệnh nhăn nhó: "..."
Ngân Tô lau sạch máu do hai người kia đánh nhau b ắn ra, thấy bệnh nhân kia không phản ứng liên nhắc nhở: "Lau sạch bàn."
Người bệnh: "..."
Có lẽ do Ngân Tô ra tay quá nhanh, làm người bệnh kinh sợ nên nghe thấy cô nói vậy, anh ta vô thức tiến lên dùng tay áo lau sạch máu trên bàn.
Ngân Tô hừ một tiếng không rõ ý, lại nói: "Tôi giúp anh một chuyện lớn như vậy, anh không biết nói một tiếng cảm ơn à?"
Mặt người bệnh càng nhăn hơn, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được hai chữ: "..
Cảm ơn."
"Không có gì." Ngân Tô phất tay ý bảo anh ta có thể đi rồi.
Người bệnh nhìn Ngân Tô, lại nhìn đối thủ không còn động tĩnh trên đất.
Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm..
Nhưng đối phương chết rồi, chỗ ngồi là của anh ta rồi.
Nghĩ tới đây, vẻ nhăn nhó trên mặt anh ta nhanh chóng biến mất, anh ta vô cùng vui vẻ ngồi vào chỗ trống kia, gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm trên bàn đó.
Mọi người run sợ nhìn Ngân Tô.
Cô..
Vừa rồi cô giết NPC!
Chỉ vì bị một giọt máu bắn trúng..
Mà cô giế t chết người ta!
Cô thật sự không sợ kích hoạt quy tắc tử vong à!
Đột nhiên vô cùng muốn biết hôm nay trước khi màn đêm buông xuống trên người cô có thể cộng dồn được bao nhiêu cái Buff tử vong.
Khang Mại thần kinh căng thẳng, định cách xa nơi này trước khi xảy ra nguy hiểm gì.
Nhưng xung quanh Ngân Tô gió yên biển lặng, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Có lẽ được phép đánh nhau trong nhà ăn.
Ít nhất là được cho phép trong khoảng thời gian những bệnh nhân kia động thủ.
Còn về chuyện sau khi người chơi động thủ có thể cộng dồn thêm cái Buff gì hay không thì chỉ có thể đợi sau đó mới biết được.
* * *
* * *
Hành vi của Ngân Tô làm những đồng bạn mới càng muốn cách xa cô, ánh mắt bọn họ nhìn cô đều lộ ra vẻ cảnh giác phòng bị.
Trong nhà ăn vẫn còn tiếp tục đánh nhau, máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Mà bên cạnh thảm kịch đó lại có một nhóm người đang trò chuyện vui vẻ, khoảng cách hai bên rất nhỏ nhưng lại giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bên cạnh bọn họ còn có một đồng bạn điên rồ nhìn thì trông có vẻ tỉnh táo bình thường nhưng thực tế thì bất cứ lúc nào cũng có thể nổi khùng nổi điên đang ngồi.
"Hu hu hu..
Tôi muốn về nhà." Phó Kỳ Kỳ không thể chịu nổi bầu không khí này, chôn mặt trong lòng bạn trai bắt đầu khóc rống lên.
Tại sao cô ta lại xui xẻo như vậy..
Cô ta chỉ đi hẹn hò với bạn trai thôi mà.
Tại sao lại bị chọn trúng!
Tại sao..
Tại sao lại là cô ta!
Phó Kỳ Kỳ càng khóc càng thương tâm, Tưởng Lương ngồi bên cạnh nhẹ giọng an ủi.
Khang Mại rất ghét người khóc, vẻ mặt càng ngày càng khó chịu, ánh mắt sắc như dao liếc qua bên đó làm Tưởng Lượng sợ tới mức thiếu chút nữa là che miệng bạn gái mình lại.
* * *
* * *
Ngân Tô hoàn toàn không để ý đến chuyện người khác đang nghĩ gì, cô thản nhiên tiếp nhận ánh mắt rửa tội của mọi người, mở giao diện cá nhân ra.
Giao diện có nhân chỉ có một mình bản thân mới nhìn thấy