Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang, tầng hầm 2.
Không khí lạnh lẽo tràn ngập thứ mùi hôi thối nồng nặc, xen lẫn vào đó là mùi máu tanh cùng formalin xộc thẳng lên đầu khiến người ngửi choáng váng.
Mẫu vật trẻ con sơ sinh đặt trên giá sắt, những cỗ thi thể chắp vá im lặng đứng trong góc tường màu nâu, cùng những họa tiết kỳ lạ được vẽ dưới đất.
Nơi nơi tầm mắt lia qua đều mang dáng vẻ vô cùng quỷ dị rợn người.
Ôn Giản Ngôn bị trói trên giường sinh, cổ tay và chân bị kim loại lạnh lẽo khóa chặt đau âm ỉ.
Hắn cắn răng buộc mình phải bình tĩnh lại.
Đạo cụ đặc biệt cấp truyền kỳ được đặt trong khay phẫu thuật gần đầu, chất lỏng vàng nhạt có kết cấu đục dưới ánh đèn, đứa trẻ dị dạng teo tóp với chiếc đầu to thân nhỏ lơ lửng ở giữa chất lỏng.
Không biết có phải là ảo giác của Ôn Giản Ngôn không...
Dường như hắn luôn cảm giác đứa trẻ còn sống, thậm chí từ từ chuyển động các chi bị teo.
Ôn Giản Ngôn dời tầm mắt, nhìn những nơi khác trong tầng hầm hai.
Hắn nhận ra rằng chiếc giường sinh mình đang nằm không phải là chiếc duy nhất ở đây, chính xác hơn, có cả một dãy giường sinh được kê cạnh hắn.
Những vết máu nâu đã khô in trên lan can sắt trắng lạnh lẽo, từng giường đều có dấu vết đã qua sử dụng.
...Chỉ có một chiếc giường sinh không trống.
Xác chết đen xì khô quắt nằm trên giường sinh, cổ tay và chân gầy như que củi được cố định trên giường rủ xuống, làn da nhăn nhúm dính chặt hộp sọ, chiếc miệng há to để lộ hàm răng nhô ra bên ngoài.
Cổ họng bị cắt giống như chiếc miệng không thể chảy máu, vừa rộng lại vừa khô.
Phần bụng thi thể bị rạch vô cùng đáng sợ, giống như bị thứ gì đó xé toạc từ trong cơ thể.
Cách chết này...
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Lâm Thanh?
Dường như đối phương nhận thấy sự khác thường của Ôn Giản Ngôn, theo tầm mắt hắn nhìn sang:
"Cô ta sao?"
Viện trưởng với cơ thể toàn vết khâu vá cúi đầu lại gần: "Chỉ là vật phẩm thất bại mà thôi."
Khuôn mặt của lão như bị phân chia, hai mắt mang những màu sắc khác nhau, chiều cao kích thước hoàn toàn không phù hợp, cứ như đến từ hai cơ thể khác.
Viện trưởng Bệnh viện Phúc Khang mượn ánh sáng nhìn khuôn mặt chàng trai, nhẹ nhàng nói: "Thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi đặt kỳ vọng rất lớn vào cô ta, không ngờ Lâm Thanh lại lén lút thu thập thông tin và bằng chứng..."
"Cho dù là cơ thể mẹ cũng khiến người khác thất vọng."
"Thánh Anh chỉ ở trong cơ thể cô ta hai ngày."
Vừa nói, Viện trưởng Phúc Khang vừa cầm chiếc lọ nhỏ đặt trên bàn mổ bên cạnh, dùng ánh mắt yêu thương cuồng nhiệt nhìn đứa trẻ lơ lửng bên trong.
Lão mỉm cười quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn bị trói trên giường:
"Nhưng cậu lại có thể ở chung hòa thuận với quỷ anh, nói vậy chắc cũng có thể làm điều tương tự với Thánh Anh."
Rốt cuộc chàng trai im lặng nãy giờ cũng chậm rãi lên tiếng:
"Tôi...!có một vấn đề.
"
"Cậu không có tư cách đặt vấn đề." Viện trưởng ngoác miệng mỉm cười, cặp mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn: "Tại sao cậu cảm thấy tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu?"
"Cậu chỉ cần sinh Thánh Anh ra là đủ."
Ôn Giản Ngôn: "Tôi hiểu, nhưng..."
Lời hắn lấp lửng dừng lại, cố ý chừa chút khoảng trống ngắn ngủi.
Thái độ của hắn thật sự vô cùng quái dị, dưới tình huống này luôn khiến người ta không sao lý giải, càng nhịn không được tò mò muốn biết hắn sẽ nói gì.
Cảm giác có chuyện nằm ngoài kiểm soát khiến viện trưởng hơi nôn nóng:
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng ông có từng tự hỏi, vì sao trước giờ mình cứ liên tục thất bại?"
"..."
Viện trưởng im lặng nheo mắt.
"Tôi hiểu, nếu muốn sinh ra Thánh Anh thì cơ thể mẹ phải đạt tiêu chuẩn."
Ôn Giản Ngôn thong thả nghiêm túc, cân nhắc từng câu từng chữ bịa chuyện:
"Nhưng Nữ thần sáng thế nhất định phải có khả năng nào đó vượt qua hình thái ý thức con người.
Phải chăng cơ thể mẹ ông tìm lúc trước luôn thất bại, không phải bởi vì chất lượng cơ thể không đủ tư cách, mà là do tinh thần thể không được công nhận?"
"Hay nói cách khác, nếu tinh thần cơ thể mẹ bài xích Thánh Anh quá mức sẽ bị phán định không đủ tư cách gấp bội chăng?"
Ôn Giản Ngôn càng bịa càng thuận miệng:
"Tất nhiên ông mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Với tư cách bác sĩ, chắc hẳn ông hiểu rõ hơn tôi, đôi khi ý chí của bệnh nhân cũng ảnh hưởng lớn đến việc cấy ghép nội tạng đúng không?"
Đối phương vẫn im lặng.
"Ông xem, tôi và quỷ anh rất hợp nhau.
Bản thân tôi luôn cảm thấy ông không tìm được người thứ hai giống như mình.
Nếu ông dùng tôi làm cơ thể mẹ vẫn sinh nở thất bại, vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Vừa nói, Ôn Giản Ngôn vừa nhìn thoáng qua hai con quái vật chi chít vết khâu gần đó:
"Bây giờ tôi bị trói chặt, cộng thêm hai ôn thần kia vẫn ở đây, quỷ anh cũng không dám ló đầu giúp tôi, ông còn lo lắng cái gì?"
Hắn lại nhìn viện trưởng bệnh viện Phúc Khang trước mặt, chân thành nói:
"Tôi cam đoan, nếu ông trả lời câu hỏi của tôi tôi nhất định sẽ không bài xích chuyện ấp nở Thánh Anh."
Ôn Giản Ngôn thoáng dừng:
"Tất nhiên, thân là con người sẽ không khống chế được những bài xích cơ bản.
Nhưng tôi chắc chắn sẽ không kêu rên thảm thiết giống mấy cơ thể mẹ ông tìm được lúc trước."
Dưới ánh sáng mạnh, con ngươi chàng trai bị quỷ khí bao trùm xen lẫn chút màu hổ phách nhàn nhạt, vẻ mặt hắn đầy chân thành tha thiết, cứ như đang thực sự suy nghĩ cho đối phương.
"Nói vậy, cho dù lần ấp nở này vẫn thất bại, chí ít nó cũng chứng minh suy đoán vừa rồi của tôi chưa chắc đã đúng, có thể giúp ông loại trừ một phương án sai, vả lại cũng có lợi cho thí nghiệm tiếp theo của ông, đúng không nào?"
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, viện trưởng chậm rãi lên tiếng:
"...Mục đích giúp tôi vô điều kiện của cậu là gì?"
"Cho dù có chết tôi cũng muốn làm một con quỷ minh bạch."
Ôn Giản Ngôn mỉm cười bẽn lẽn đáp: "Tất nhiên, còn có một điều tôi tin ông đã nhìn ra."
Hắn ngượng ngùng nói:
"...Thực ra tôi làm vậy để câu giờ."
"Con người mà, luôn tồn tại khát vọng sống không thể kiểm soát, cho dù đến nước này rồi tôi vẫn hy vọng đồng đội có thể cứu mình.
Nhưng bây giờ tay không tấc sắt, không có cách nào chống lại ông, cho nên đành thông qua cuộc đối thoại kéo dài thời gian, xem xem có thể mượn nó thoát khỏi lưỡi hái tử thần không."
Phòng livestream [Thành tín tối thượng]:
"Đệt, sao tôi lại có cảm giác bị thuyết phục thật!!!"
"Tôi chưa bao giờ tin vào việc thuyết phục Boss bằng lời nói, nhưng lần này, tôi không thể không cảm thán...!Thế giới thật sự quá rộng, việc quái lạ gì cũng có."
"Đội trưởng bên đen thật sự có chút bản lĩnh...!Đầu tiên dựa vào điều kiện đã biết đưa ra vấn đề, lay chuyển cảm giác tin tưởng của đối phương về hành động của mình.
Sau đó lấy lùi làm tiến, chủ động hợp tác nhằm giảm bớt sự đe dọa của bản thân với người kia, thể hiện giá trị sử dụng, kế đó thẳng thắn ngay trong phút cuối.
Một mặt lấy được lòng tin bằng cách bộc lộ suy nghĩ, mặt khác lợi dụng sự kiêu ngạo của Boss...!Chậc, về mặt cơ bản mấy chiêu này dùng rất ổn."
"Lầu trên đừng tâng bốc nữa, ổn thì thế nào? Cùng lắm chỉ câu thêm giờ được chốc lát, chẳng lẽ hắn thật sự tin rằng đồng đội mình sẽ tìm thấy chỗ này? Cho dù tìm thấy cũng vô dụng, chỉ có nước chết hết thôi."
"Chuẩn chuẩn.
Bây giờ streamer chỉ có thể hấp hối giãy giụa, giành giật từng chút thời gian từ kẽ ngón tay Boss."
"Từ từ, không đúng lắm! Tôi nhớ ra rồi, mọi người còn nhớ không? Trong trận tranh đoạt đạo cụ hệ thống từng thông báo, nếu trong một giờ bên đỏ thất bại sẽ phán định bên đen thắng!"
"Đúng thế! Nói cho cùng con Boss này cũng chỉ là một NPC trong phó bản.
Ông ta không biết quy tắc trò chơi, hay nói cách khác, chỉ cần streamer có thể chống đỡ...!hơn mười phút nữa là phân thắng bại! Sau đó hắn ta sẽ được rút khỏi phó bản, nhất định hắn đang đánh cược điều này."
"Đệt, streamer sống ở hành tinh khác à! [Thưởng tích phân 100]"
"Đội đen trâu bò! Đội đen tất thắng [Thưởng tích phân 100]"
"Vậy xem liệu hắn có thể lừa được Boss trong hơn mười phút không.
A a a a a, thật sự mỏi mắt mong chờ!"
Sau vài giây suy nghĩ, viện trưởng bệnh viện Phúc Khang ngước đôi mắt lạnh lẽo mất cân xứng lên nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn, chậm rãi lặp lại câu nói ở tầng bốn của mình:
"...Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu."
Hô hấp của Ôn Giản Ngôn bất giác nghẹt lại nửa phút, mặc dù sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng dạ dày hắn đã co thắt lại, trái tim bên trong lồng ngực đập dồn dập, gần như muốn vọt lên tới cổ họng.
Quả thực việc hắn câu giờ là vì muốn đợi thời gian tranh đoạt chấm dứt, bên đen tự động thắng lợi.
Song bên cạnh đó, hắn làm như vậy còn vì một lý do khác...
Đó là việc nâng cấp cây táo giống đã gần kết thúc, hắn cần thêm chút thời gian để chờ đợi, nếu không hắn chỉ có thể sử dụng quả nói dối chưa nâng cấp.
Quả nói dối LV1 quá coi trọng xác suất và vận may, nhưng cũng là con bài tẩy duy nhất còn sót lại trong tay hắn.
"Do đó..."
Viện trưởng thay đổi đề tài, khẽ nheo mắt lại: "Không chừng lần này sẽ thành công thật."
Lão đặt chiếc lọ trong tay về khay phẫu thuật: "Cậu hỏi đi."
Ôn Giản Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn suy tư hai giây rồi hỏi:
"Có một điều tôi rất tò mò, nếu ông cần cơ thể mẹ ấp nở Thánh Anh thì đám quỷ anh kia có công dụng gì?"
"Oán khí của 100 đứa trẻ con người mới sinh ra được một quỷ anh, oán khí của 100 quỷ anh mới sinh ra một Thánh Anh." Viện trưởng chậm rãi đáp.
Nghe lão nói, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý thì Ôn Giản Ngôn vẫn không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hắn hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại:
"Nhưng nếu thật sự làm vậy, chẳng phải số lượng trẻ nhỏ sơ sinh mất tích ở bệnh viện quá nhiều sao?"
"Cái này cậu không cần lo." Viện trưởng mỉm cười: "Tất nhiên chúng tôi có khay nuôi của riêng mình."
"Chỉ cần thao tác đúng cách, một người phụ nữ mang thai có thể sinh từ 200 - 300 đầu trẻ."
Chữ "đầu" này thật sự khiến người nghe hãi hùng.
"Sau khi đứa trẻ được sinh ra, bọn họ sẽ nhận đứa trẻ thuộc về mình, sau đó quên đi tất cả những chuyện xảy ra ở đây.
Số còn lại sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho quỷ anh." Viện trưởng kiên nhẫn giải thích.
Ôn Giản Ngôn nhớ đến đám sản phụ khát máu như muỗi cái mình nhìn thấy ở tầng ba.
Mà muỗi...!một lần sinh sản cho ra khoảng 200 – 300 trứng.
Hắn vắt hết óc tìm thêm câu hỏi kéo dài thời gian, đột nhiên cổ tay bị trói chặt trên đỉnh đầu có thêm cảm giác mát lạnh...!giống như ngón tay lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay hắn, lặng lẽ nhét thứ gì đó vào trong.
Đây là?
Ôn Giản Ngôn rùng mình siết chặt tay theo phản xạ, giấu đồ vào giữa kẽ hở ngón tay.
...!Một chiếc kẹp tóc.
Hắn thoáng sững sờ, dường như nhận ra gì đó, quay đầu nhìn chiếc xác khô nằm trên giường đằng xa.
Nó vẫn bất động nằm ở nơi đó, dường như có bóng trắng mờ đứng cạnh thi thể khô quắt.
Trong đầu Ôn Giản Ngôn lóe lên bóng trắng xuất hiện trước khi cánh cửa thang máy tầng hầm một khép chặt, cùng với khoa sản tầng ba, cô gái toàn thân nhuốm đầy máu tươi, hai mắt nứt toác cố gắng hô to "tầng hầm hai" – Lâm Thanh.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn nhận được câu trả lời theo bản năng.
Đó là cô ấy, Lâm Thanh.
Người con gái đã dũng cảm thay đổi khi còn sống, nhưng thứ đánh đổi lại là tính mạng, ngay cả khi chết cô vẫn cố gắng cứu rỗi mọi người.
Cho dù đó là em trai hay kẻ dối trá giả mạo thành bạn trai mình.
"Được rồi."
Dường như đã đợi quá lâu, viện trưởng sốt ruột nói: "Cậu hỏi đủ rồi."
Gương mặt của lão hơi co giật dưới ánh đèn, thoạt nhìn có vẻ gớm ghiếc:
"Tôi trả lời cậu nhiều như vậy đã đủ tận tình tận nghĩa, cũng không thể trì hoãn công việc vô thời hạn, cậu thấy thế nào?"
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Ngạc nhiên ghê, không ngờ con Boss kia vẫn có chút đầu óc, không bị tên chúa lừa đảo che mắt."
"Đúng đúng, dù sao tất cả thắc mắc đưa ra đều có đáp án, cứ nhùng nhằng mãi chỉ sợ đêm dài lắm mộng, ai biết xảy ra chuyện gì."
"Hầy, đáng tiếc ghê, lần này streamer tiêu thật rồi."
"Chuẩn, bây giờ mới qua có năm sáu phút, cách thời gian cuộc chiến tranh đoạt kết thúc còn bảy tám phút, có lẽ streamer không trụ được lâu đâu."
Viện trưởng vừa nói vừa chậm rãi vươn tay cầm chiếc lọ đặt bên cạnh.
Cơ bắp của Ôn Giản Ngôn lập tức thắt chặt, trái tim trong ngực đập loạn xạ, toàn thân rơi vào trạng thái căng thẳng.
Hắn khó khăn di chuyển ngón tay, dùng loại chuyển động nhỏ đến độ khó phát hiện, đưa kẹp tóc giữa kẽ tay vào trong lỗ khóa sắt.
Tiếng kim loại va chạm tinh tế vang bên tai được khuếch đại bởi dây thần kinh căng thẳng tột độ.
Nhanh lên.
Nhanh hơn nữa.
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống quen thuộc truyền tới:
[Ting! Cây táo giống đã được nâng cấp lên LV2]
[Bạn có muốn sử dụng quả nói dối không?]
"...!"
Chỉ chờ mỗi mày!
Ôn Giản Ngôn vui như mở hội, trả lời dứt khoát trong đầu:
Dùng.
[Bạn có thể nói dối đối tượng trước mặt, lời nói dối sẽ trở thành sự thật vô điều kiện kéo dài trong một phút.
Bạn có ba cơ hội.]
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
Đây...!Đây không phải quy tắc ban đầu sao? Nâng cấp chỗ nào?
Như thể nghe thấy tiếng lòng Ôn Giản Ngôn, âm thanh máy móc chêm lời:
[Sau khi quả nói dối nâng cấp, bạn có thể biết trước xác suất thành công lời nói dối.]
Viện trưởng cúi xuống, cẩn thận đổ chất lỏng bên trong lọ và đứa trẻ vào một chiếc chậu bằng đồng đặt trước bàn mổ.
Lão vặn vòi nước, tiếng chảy rào rào vang khắp xung quanh, rất nhiều chất lỏng đục ngầu màu vàng tuôn ra, giống như nước ối vây chặt cơ thể đứa trẻ khô quắt.
[Quả nói dối đã chín muồi.]
[Có ăn không?]
Ăn.
Ôn Giản Ngôn bĩnh tĩnh đáp thầm.
Lời nói dối đầu tiên.
[Xác suất nói dối thành công: 40/100]
Mặc dù xác suất thành công không quá cao, nhưng vẫn có thể chấp nhận.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt suy tư một hồi, sau đó nói: "Tôi không đủ tư cách làm cơ thể mẹ."
Lục cục lục cục.
Xúc xắc mười mặt bắt đầu lăn giữa không trung.
[78/40]
[Thất bại]
Ôn Giản Ngôn: "..."
Xin lỗi cuộc đời.
Viện trưởng cười nhạo một tiếng: "Đã đến lúc này mà cậu vẫn nói những lời nhảm nhí sao?"
"Có lẽ tôi đã đánh giá quá cao về cậu."
Lão dùng