Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"..."
"Chó lừa đảo nói dối không thèm chớp mắt sao?"
"Ha ha ha ha ha ha, con mẹ nó vừa gặp đã yêu, đây không phải bốc phét hả?"
"Đùa chắc? Chẳng nhẽ Boss bị lừa thật? Để streamer lật xe coi."
"Tôi cảm thấy bên đen không cần diễn nữa, về cơ bản là chắc toi rồi.
Chậc, cho dù đội trưởng bên đen vẫn đang cố gắng vớt vát thì cùng lắm chỉ có thể giãy chết."
"A a a a a a a a, cứu mạng, tôi muốn xông vào màn hình! Mấy người đừng cản tôi!"
"Đây là thứ tôi có thể xem mà không cần phải trả tiền?"
"Hu hu hu, nhìn phản ứng của vợ yêu lúc bị liếm cổ muốn rụng trứng ghê.
Vợ đừng lừa quỷ nữa lừa anh này, anh dễ lừa lắm."
Hai sóng bình luận hoàn toàn khác nhau quét qua che kín màn hình.
"Tuy nhiên nói theo cách khác, bây giờ tỷ lệ chiến thắng bên đen nhỏ nhất, thế vậy chẳng phải tiền lời là lớn nhất sao? Nếu đội trưởng bên đen thật sự có thể chuyển nguy thành an thì chắc chắn sẽ kiếm được vố hời."
Ôn Giản Ngôn vừa vắt óc bịa chuyện vừa nhẩm tính tình cảnh hiện tại của mình.
Bây giờ đạo cụ ẩn cấp truyền kỳ đã ràng buộc vĩnh viễn với hắn, chỉ cần hết thời gian một giờ hệ thống sẽ tự động phán định phe đen giành chiến thắng và hắn có thể rời phó bản.
Đến lúc đó, cho dù quỷ quái có mạnh đến đâu cũng không bắt được hắn.
Theo lý mà nói Ôn Giản Ngôn chỉ cần kéo dài thời gian đến kết thúc khi trận chiến tranh đoạt, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một chi tiết bị mình bỏ sót.
Dựa vào kinh nghiệm trước đó và việc khai quật phó bản bệnh viện Phúc Khang, Ôn Giản Ngôn chắc chắn tuyến đường mình đi lần này là tuyến chính.
Tuy nhiên mức độ thăm dò phó bản chỉ đến 96%, không những vậy, mặc dù nhiệm vụ tuyến chính cuối cùng đã được kích hoạt nhưng nó vẫn chưa thông báo hoàn thành.
Hay nói cách khác...
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính cuối cùng thì ngay cả khi kết thúc thời gian một giờ hắn vẫn phải chết.
Vậy nhiệm vụ tuyến chính là gì? Chắc chắn hắn chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ một bước cuối cùng.
Miệng Ôn Giản Ngôn nói không ngừng nghỉ, lén lút ngước mắt con quỷ đứng trước mặt.
Hàng mi của y buông xuống, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm nhân loại nằm trên giường, đáy mắt không có dao động cảm xúc dư thừa.
Bóng đen lạnh lẽo lan tràn quấn quanh người Ôn Giản Ngôn, cảm giác áp bức khủng bố bắt nguồn từ giống loài khác vẫn như lúc trước, hoàn toàn không thể nhìn ra y có nghe lọt những lời hắn vừa nói không.
Nỗi sợ đến từ sâu trong xương tủy bị Ôn Giản Ngôn đè xuống, ép buộc bản thân phải giữ bình tĩnh tiếp tục suy nghĩ.
Y là "Đức Cha" mà quỷ gương cung phụng trong phó bản Trường cấp ba Đức Tài, vậy tại sao y lại xuất hiện trong phó bản [Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang] hoàn toàn khác?
Nếu như đối phương hiểu được ý nghĩa của câu cuối cùng Ôn Giản Ngôn nói trong phó bản trước và đuổi theo vì mục đích trả thù thì hắn hoàn toàn có thể hiểu.
Nhưng hiển nhiên con quỷ, hay còn là "Thần" theo nghĩa nào đó lại không hiểu gì.
Vậy tại sao y bỗng xuất hiện trong phó bản này?
Một khả năng hiện lên trong đầu Ôn Giản Ngôn...!chẳng lẽ là do phe đỏ?
Nhớ tới toàn bộ trải nghiệm bên trong phó bản, khả năng này dần dần trở nên rõ ràng và chắc chắn.
Lại nhớ hình ảnh "viện trưởng" vừa bị bóng đen ăn mòn từ trong cơ thể, một suy nghĩ táo bạo dần nảy ra.
"...!Yêu?"
Người đàn ông trước mặt bỗng cất lời, cắt ngang những lời đường mật của hắn.
Giọng y trầm thấp bình tĩnh, âm cuối kéo dài và khàn nhẹ đột ngột vang lên giữa không gian rộng, mang theo cảm giác im lặng kinh khủng, dường như lập tức có thể siết chặt trái tim người nghe.
Người đàn ông cúi xuống, mái tóc đen dài mềm mại lãnh lẽo chảy xuống theo động tác của y, nhẹ nhàng lướt qua bả vai và ngực Ôn Giản Ngôn, khiến hắn vô thức rùng mình, bất giác muốn ngả người về phía sau nhưng không được.
"Tôi hiểu rồi."
Y nói.
Hiển nhiên nạn nhân hoàn toàn tin tưởng vào lời nói dối của Ôn Giản Ngôn, song Ôn Giản Ngôn lại càng cảm thấy bất an.
Cảm giác khủng hoảng lan tràn khắp tâm trí hắn, và nó đạt tới đỉnh điểm khi nghe thấy câu tiếp theo của y.
"Cho nên cậu tình nguyện trở thành thức ăn của tôi, đúng không?"
Ngón tay lạnh lẽo tái nhợt lướt qua cổ Ôn Giản Ngôn, đè lên trên miệng vết thương của hắn, mang theo áp lực thong thả vuốt ve.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Cứu!
Hắn cố khống chế vẻ mặt, cắn răng đáp lời: "Tất nhiên ạ."
Nguy hiểm thuộc về dã thù kề cận, con ngươi màu vàng của y lóe lên ánh sáng tham lam ở trong bóng tối, khóa chặt tế phẩm ngoan ngoãn tự nguyện hiến thân, phảng phất ngay giây tiếp theo sẽ cắn đứt cổ họng hắn rồi vắt cạn máu thịt.
"Nhưng ngài có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?"
Chàng trai nhìn đối phương nở nụ cười, sâu trong con ngươi hổ phách nhạt màu lấp lánh ánh sáng cầu khẩn, nom đầy mong manh vô hại:
"Ngài còn nhớ nụ hôn cuối cùng của chúng ta ở lần gặp mặt trước không?"
"..."
Người đàn ông bình tĩnh nhìn hắn.
"Nếu ngài không bài xích, tôi tin lần này dùng nó thay lời tạm biệt cũng rất thích hợp." Ôn Giản Ngôn dừng lại rồi nói tiếp: "Chẳng qua tư thế hiện tại của tôi hơi bất nhã, không biết ngài có thể cởi trói giúp tôi không?"
Bên tai vẫn im lặng.
Ôn Giản Ngôn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập trong ngực, hắn không kìm được mà nín thở.
Ngay giây tiếp theo, tiếng va chạm kim loại vang lên, xiềng xích ban đầu buộc vào cổ chân đã bị sức mạnh vô hình bẻ gãy rơi trên mặt đất.
Giam cầm biến mất, Ôn Giản Ngôn vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Giống như con chiên ngoan đạo, hắn ngồi bên mép giường vươn hai tay, ngón tay thon dài men theo cơ bụng đối phương mò lên.
Dưới lòng bàn tay, cách chiếc áo choàng mỏng được ngưng tụ bởi bóng tối là đường cong cơ bắp nhấp nhô săn chắc của người đàn ông.
Chàng trai ngẩng đầu mượn sức đứng dậy, đôi môi ấm áp mềm mại cẩn thận kề sát làn da, nhẹ nhàng chạm vào yết hầu tái nhợt tựa như đá cẩm thạch.
Sau đó từng chút từng chút đi lên,