[3, 2, 1]
Thời gian đếm ngược về 0.
Đứa trẻ màu trắng nép mình trong vòng tay Ôn Giản Ngôn ngáp một cái, hàng lông mi đồng màu chậm rãi buông xuống, che khuất con ngươi trắng như tuyết.
Thánh Anh lại say ngủ.
Cơ thể của nó chậm rãi hóa thành đốm sáng nhạt màu, từ từ tan biến trong không trung.
[Thân phận Nữ thần sáng thế đã hết thời gian.]
Không khí bắt đầu có mùi máu tanh nồng nặc, mùi hôi tanh ngọt khiến cho người ngửi cảm thấy buồn nôn.
Dường như có vô số bướu thịt chen chúc trên vách tường đỏ tươi, bề mặt ẩm ướt cựa quậy tựa như một sinh vật sống.
Một góc tường lún sâu xuống để lộ cánh cổng bằng sắt màu đen.
Chàng trai đứng thẳng người, cách cổng khá gần.
Phần lớn quần áo trên người của hắn đã bị ăn mòn, chỉ vài mảnh vải rách treo trên cơ thể trắng nõn rắn chắc, vết thương bị dịch ăn mòn trên da tạo thành vùng màu đỏ nhạt dần dần đậm lên, giống như bị bôi son phấn, để lại những vết đậm nhạt ở trên cơ bắp xinh đẹp.
Hai tay của hắn buông thõng bên hông, đường vân màu đen giống như bùa chú giương nanh múa vuốt lan rộng trên vùng da vốn bị băng gạc che khuất.
Đường vân quỷ dị bất tri bất giác lan từ cổ tay kéo dọc lên trên cánh tay thon dài.
Bàn tay trắng bệch nhô ra khỏi bảy chiếc bình màu đen kéo dài giống như sợi mì, nhưng lúc này đây nó lại như bị ấn nút tạm dừng, đột ngột dừng lại trước Ôn Giản Ngôn chưa đầy một mét.
Kể từ khi Ôn Giản Ngôn nói dứt lời, không khí chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.
Chúng nó không di chuyển cũng không phát động tấn công, tựa như đang trầm ngâm suy tư chiêm nghiệm.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"??? Tình huống này là thế nào?!"
"Gì mà Đức Cha với cả Nữ thần sáng thế? Cứu mạng, sao tôi chẳng hiểu gì hết?"
"Tôi là khán giả với 10 năm thâm niên không mời mà đến đây.
Mách mấy lầu trên nên coi phó bản trước và trước nữa của streamer, xem xong là tự hiểu liền."
"Tôi ban lệnh cho tất cả những ai chưa xem livestream thì xem ngay lập tức! Đến lúc không xem bị ăn thiệt với ăn lừa đừng kêu.
Phó bản trước tôi rơi thẳng luôn xuống hố, anh em nhớ xem xong để không bị lừa (thét gào)!"
"A a a a a, mặc dù tình thế trước mặt rất cấp bách, nhưng tôi muốn nói...!Aissss, streamer quyến rũ muốn điên rồi! [Thưởng tích phân 100]."
"Vừa chơi xúc tu vừa chơi lột đồ xăm trổ, cứu với, bé chim nhà tôi đứng lên rồi! (Xàm ngôn loạn ngữ) [Thưởng tích phân 100]."
"Cầu xin hãy cho quái vật xúc tu khiến streamer phải thoát y xuất hiện nhiều một chút! Chúng tôi muốn vợ bị lột nhiều đồ hơn."
Chàng trai ngước mắt lên, nhẹ nhàng nhìn bàn tay quỷ trắng bệch gần ngay trước mặt.
Mặt hắn không thèm đổi sắc bốc phét: "Dựa theo thân phận, các ngươi còn phải gọi ta là mẹ."
Sau khoảng thời gian im lặng thật dài, giọng nói kia lại vang lên.
Cách nhấn nhá nhả chữ của nó không thuần thục lắm, âm điệu đục ngầu khàn khàn vang vọng khắp gian chật hẹp, có vẻ vô cùng hoài nghi mờ mịt.
"Mẹ..."
"Yêu...?"
Ôn Giản Giản thuận nước đẩy thuyền, cười tủm tỉm đáp:
"Ngoan."
Lúc này một mảnh "..." bay khắp phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Mẹ kiếp, chó lừa đảo không biết xấu hổ!"
"Không biết xấu hổ."
"Xin hỏi chỗ nào nhận đơn khiếu nại, nơi đây có tên nhân loại vô sỉ lừa gạt lệ quỷ vô tri."
"Ha ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi, chờ mong ngày vị Đức Cha kia tái xuất."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Boss đúng kiểu: Tôi có vợ khi nào vậy?"
"...Tại sao tôi lại vập vào con hàng này chứ?"
Không khí tiếp tục chìm vào khoảng lặng.
Ôn Giản Ngôn vô thức căng vai, âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng.
Mặc dù thời gian sử dụng đạo cụ đã hết, thế nhưng chắc hẳn khí tức dính trên người hắn vẫn còn cần chút thời gian đổi.
Nếu hắn có thể đánh lừa đối phương trong khoảng thời này, sau đó nhân cơ hội trốn thoát cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu như không thành công...
Chỉ sợ hắn sẽ bị chôn thây ngay nơi này.
Ôn Giản Ngôn dời tầm mắt, cất bước đi về phía cánh cửa sắt màu đen ẩn dưới vách thịt, hời hợt nói:
"Tránh ra."
"......"
Bên tai vẫn là một khoảng im lặng chết chóc.
Tuy Ôn Giản Ngôn không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng trái tim hắn đã đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hồi hộp đến độ cơ bắp co thắt.
Vài giây sau, âm thanh "răng rắc" lại vang bên tai, những cánh tay trắng bệch từ từ rụt về trong bình.
Nương theo tiếng cựa quậy nhầy nhụa, vách thịt đỏ thẫm tách sang hai bên, đem cánh cửa sắt màu đen khép chặt lộ ra bên ngoài.
Ôn Giản Ngôn nín thở vươn tay cầm nắm cửa.
Tay cầm bằng sắt lạnh lẽo cứng rắn cộm cộm trong lòng bàn tay, hắn dùng sức đẩy...
"Két".
Âm thanh ma sát của bản lề kim loại vang lên.
Cánh cửa trước mặt từ từ mở ra.
Bên ngoài là dãy hàng lang dài âm u trống vắng, được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu đỏ sậm kỳ lạ, nhiệt độ cực thấp, giống như đang ở bên trong quan tài, khiến cho người ta sởn gai ốc.
Mặc dù khung cảnh tương tự thế giới bên ngoài, nhưng chính bầu không khí lạnh lẽo đáng sợ này lại có thể giúp con người phân biệt rõ ràng với thế giới bên ngoài.
Ôn Giản Ngôn lập tức nhận ra bản thân đang ở trong thế giới khác mà bà Văn nói.
Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn số nhà.
1316.
Là căn phòng lúc trước bị xiềng xích và phù chú niêm phong, vừa nhìn đã biết bên trong hung hiểm.
Nhưng đống bùa chú và xiềng xích trong trí nhớ đã biến mất sách ở thế giới này.
Đúng vậy, thoạt nhìn bề ngoài căn phòng 1316 hoàn toàn giống với những phòng còn lại, có thể ra vào bình thường.
Ôn Giản Ngôn cũng không quay đầu nhìn, nhanh chóng vững vàng cất bước đi ra.
Cửa phòng phía sau từ từ khép lại, đem cả căn phòng dùng máu thịt làm vách tường và bảy chiếc bình đen xì chứa bàn tay quỷ nhốt ở bên trong.
"Rắc rắc."
Tiếng khóa cửa rất khẽ vang lên sau lưng.
Giây tiếp theo, Ôn Giản Ngôn bỏ chạy thục mạng.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi, lừa quỷ xong xuôi là lòng bàn chân như được lập tức bôi dầu, không hổ danh là chó lừa đảo."
Thế hắn không được chuồn nhanh à?
Ai biết đầu của con quỷ trong phòng 1316 có đột nhiên nảy số phản ứng lại không?
Ôn Giản Ngôn nín thở chạy một mạch, sợ bị tóm được kéo về căn phòng.
Sau khi chạy đi hắn mới phát hiện, mặc dù hành lang chính vẫn như cũ, nhưng các tầng còn lại vẫn được kết nối với tầng 13.
Chúng đan xen chồng chéo ngang dọc lên nhau, chỉ cần rẽ sang là có thể vào tầng khác.
Dường như khái niệm về không gian cũng xảy ra thay đổi, một vài phòng có khoảng cách rất gần nhau, nhưng có những phòng lại bị dịch chuyển ra xa, cửa phòng có đóng có mở, bên trong đen xì tựa như chiếc miệng khổng lồ có thể nuốt chửng con người.
Mỗi lần đi qua một cánh cửa phòng như vậy, bước chân của Ôn Giản Ngôn luôn bất giác tăng nhanh, cứ như sợ rằng giây sau sẽ có thứ gì từ đó lao ra.
Hắn có chút tiếc nuối thở dài.
Tiếc là vừa rồi trong phòng hắn chưa kịp móc điện thoại di động ra quay phim, bằng không hắn đã hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính.
Đột nhiên điện thoại trong túi Ôn Giản Ngôn rung lên.
"..."
Không thể nào?
Chẳng lẽ nhiệm vụ tuyến chính lại đổi mới?
Ôn Giản Ngôn thả chậm bước chân theo bản năng, móc điện thoại từ trong túi áo ra.
Ngoài dự đoán là nhiệm vụ tuyến chính chưa có cập nhật, thay vào đó là...!một cuộc gọi.
Vậy mà có thể nhận được một cuộc điện thoại ở âm giới?
Ôn Giản Ngôn chạm vào màn hình và kết nối cuộc gọi.
"Xoẹt xoẹt xoẹt...!cậu đang...!xoẹt xoẹt..." Giọng đầu bên kia đứt quãng, thoạt nghe có vẻ rất khàn dưới sự ảnh hưởng của dòng điện, miễn cưỡng có thể phân biệt được một chất giọng quen thuộc.
...!Tô Thành?
Ôn Giản Ngôn ngẩn người rồi lập tức hồi hồn.
Chắc hẳn anh ta đã mua đạo cụ có thể liên lạc được với đồng đội, cho nên mới gọi vào máy của hắn.
"...Xoẹt xoẹt...!1304, Tỏa Hồn Đàn..."
Giọng đầu bên kia bị cắt đứt.
*
Tô Thành cắn chặt răng chạy thục mạng.
Giữa bầu không khí quỷ quái đen xì, chỉ có màn hình điện thoại trong tay anh ta là đang tỏa sáng.
Trong bóng tối, có thể thấp thoáng nhìn thấy vô số người giấy đứng thẳng trong phòng, từng khuôn mặt trắng bệch đều mỉm cười nhìn anh ta.
Bây giờ Tô Thành không thể biết được mình đang ở đâu.
Sau khi bị quỷ quái quấn lấy, khái niệm không gian và thời gian của "thế giới này" trở nên vô cùng kỳ lạ và thay đổi liên tục.
Một giây trước có thể là phòng ở và hành lang bình thường, nhưng một giây sau có thể biến thành một bình nguyên hoặc mê cung chật hẹp.
Thứ duy nhất không thay đổi là tiếng "răng rắc" liên tục vang lên sau lưng.
Âm thanh ngày càng tiến sát lại gần.
Một số khí tức mãnh liệt gần như u ám truyền tới từ đằng sau lưng, kèm theo với nó là mùi thối rữa như hình với bóng, ngón tay trắng bệch duỗi thẳng về phía cổ của Tô Thành, nhưng ngay sau đó bị chiếc lồng nhỏ trong suốt đánh bật về.
Đây là hiệu quả của đạo cụ ẩn cấp khó anh ta lấy được từ phó bản trước, mặc dù không thể ngăn cản quỷ quái phát động công kích trực tiếp nhưng có thể làm anh ta miễn nhiễm khi bị quỷ quái chạm vào.
Ba lần.
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."
Âm thanh tràn ngập ác ý và không cam lòng đuổi theo Tô Thành, tựa như âm hồn bất tán quấn quanh anh ta.
Tô Thành dành chút thời gian cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình.
[Số lần sử dụng còn lại của đạo cụ: 1/3]
Hai chân anh ta vừa tê vừa mỏi, cơ bắp ma sát xương cốt tạo thành những tiếng đau đớn, không khí lạnh lẽo tràn vào khoang phổi mang đến cảm giác đau đớn tựa như dao cắt, thể lực dần dần trở nên kiệt quệ, xương sườn co thắt quặn đau.
Tô Thành ý thức rất rõ tốc độ chạy trốn của mình đang chậm lại.
Thời gian sử dụng đạo cụ đang dần rút ngắn.
Tích phân trên người anh ta vốn không có nhiều, cùng lắm cũng chỉ có thể đổi được đạo cụ bảo mệnh một lần...!e rằng thời gian chống đỡ cũng rất có hạn.
Bản thân phải chết là điều không cần nghi ngờ.
Sự thật buốt giá giống như tảng đá nặng nề đè chặt cõi lòng Tô Thành, tựa như nuốt phải khối sắt lạnh băng rơi mạnh vào trong cơ thể, khiến cho hô hấp của anh ta không thông thuận, hốc mắt nóng bừng.
Anh ta muốn sống.
Anh ta muốn nhìn thấy ánh mắt trời trong thế giới thực một lần nữa.
Tô Thành vô thức siết chặt ngón tay, đầu nhọn của điện thoại đâm vào lòng bàn tay cũng không khiến anh ta cảm nhận được đau đớn.
Kể từ khi bước vào "thế giới này", anh ta không thể liên lạc với Ôn Giản Ngôn.
Tuy nhiên vừa rồi, rốt cuộc anh ta cũng gọi được cho hắn.
Điều này khiến Tô Thành thở phào nhẹ nhõm.
...!Ít nhất trước khi chết mình còn làm được điều gì đó cuối cùng cho đối phương.
Mặc dù Ôn Giản Ngôn đã biến mất sau khi tiến vào thế giới trong gương, nhưng nhiệm vụ của bọn họ sẽ không bởi vậy mà thay đổi.
Bọn họ vừa phải sinh tồn dưới sự vây hãm công kích của đám người giấy vừa phải tìm kiếm tung tích của Tỏa Hồn Đàn.
Rốt cục bọn cũng tìm thấy Tỏa Hồn Đàn bị đánh cắp dưới điện thờ.
Nhưng khoảnh khắc bọn họ lấy được chiếc bình trong tay, toàn bộ bố cục không gian đều thay đổi/ Quái vật "sột soạt" chui ra khỏi bình, bắt đầu đuổi theo bọn họ.
Tô Thành không rõ tình huống của những người khác thế nào, anh ta chỉ biết, nếu như bọn họ cũng bị truy đuổi như mình, vậy thì chắc chắn bình Tỏa Hồn Đàn vẫn nằm trong phòng 1304.
Quan trọng hơn nữa, xung quanh không nó có thứ gì bảo vệ.
Hy vọng Ôn Giản Ngôn hiểu được thông điệp anh ta để lại.
Tô Thành thầm cầu nguyện trong lòng.
*
Cánh cửa 1304 mở toang, bên trong tối đen như mực.
Ôn Giản Ngôn bật đèn pin lên, cẩn thận chiếu vào căn phòng.
Toàn bộ căn phòng trống trải.
Không có bóng dáng của bất kỳ streamer nào, cũng không có quỷ quái như trong tưởng tượng, không khí im lặng gần như chết chóc, yên bình đến mức khó tin.
Ôn Giản Ngôn: "...?"
Hắn có chút nghi hoặc nhíu mày, sau đó cất bước đi vào 1304.
Hắn nhìn quanh cả căn phòng, đột nhiên dừng mắt trên chiếc bàn đặt cạnh điện thờ.
Chiếc bình quen thuộc làm bằng gốm đen đặt ở nơi đó, thoạt nhìn có vẻ vô cùng nổi bật.
...!Tỏa Hồn Đàn?
Ôn Giản Ngôn bước tới, cẩn thận vươn tay cầm bình.
Bên tai lập tức vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống:
[Ting! Chúc mừng streamer nhận được đạo cụ ẩn (cấp bình thường) trong phó bản.]
[Tiến độ thu thập 2/5]
...!Cứ luôn cảm thấy có gì không ổn.
Ôn Giản Ngôn nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn không gian mình đang đứng.
Dựa theo miêu tả của bà Văn, chắc hẳn Tỏa Hồn Đàn là đạo cụ mấu chốt của toàn bộ phó bản.
Hay nói cách khác, là một phần của tuyến chính, không có khả năng đạt được đạo cụ dễ dàng dễ dàng như vậy.
Nhưng kể từ khi tiến vào 1304, hắn chưa từng gặp bất cứ con quỷ nào, ngay cả Tô Thành vừa gọi điện cho mình cũng không thấy tăm hơi.
Hơn nữa...
Ôn Giản Ngôn cúi đầu rọi đèn pin xuống đất.
Máu tươi, dấu chân, giấy vụn.
Dường như nơi đây đã xảy ra một trận chiến.
Cho nên chỉ có một khả năng.
Nhóm streamer đã tìm được Tỏa Hồn Đàn, nhưng đồng thời bọn họ cũng bị quỷ quái quấn lấy, Tô Thành gọi điện thông báo địa