Khung cảnh trước mặt xoay tròn chao đảo, cảm giác lục phủ ngũ tạng quay cuồng kéo đến.
Ôn Giản Ngôn loạng choạng ngã xuống đất.
Còn chưa kịp mở mắt ra, một mùi hôi thối kỳ lạ đã xộc vào mũi khiến hắn rùng mình.
Bên tai im lặng.
"..."
Ôn Giản Ngôn nghiến răng, sau vài giây chuẩn bị tâm lý hắn mới buộc mình từ từ mở mắt ra.
Trước mặt là một căn phòng chật hẹp, rèm cửa bị kéo kín mít, không khí bụi bặm, giấy dán tường màu xanh lá cây bẩn thỉu kèm theo vệt nước chảy ra từ phía dưới, để lại những vết bẩn màu nâu vàng.
Căn phòng vô cùng bừa bộn, bề mặt sô pha chi chít vết bẩn khiến nó mất hẳn màu sắc ban đầu, bên trên chống đống rác rưởi cùng quần áo bẩn.
Cách bài trí phòng hơi quen mắt.
Ôn Giản Ngôn phải mất hai giây mới nhận ra bây giờ mình đang ở phòng 1316.
Hắn thò tay vào túi...!điện thoại di động không được mang vào.
Logo giao diện livestream trong suốt cũng trở nên xám xịt và không mở được, aong thời gian đếm ngược 15 phút phía trên đỉnh đầu vẫn đang từ từ giảm xuống.
Chẳng lẽ đây chính là công dụng của đạo cụ [Ngài Gương]? Có thể cho phép hắn xem những gì đã từng xảy ra trong căn phòng này?
Ôn Giản Ngôn chớp mắt một cái.
Nếu đúng như vậy thì 20.000 tích phân bỏ ra rất đáng giá!
Đột nhiên...
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."
Âm thanh giống tiếng xương cốt ma sát quen thuộc vang bên tai hắn, con ngươi của Ôn Giản Ngôn co lại.
Hắn quay phắt đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy có một bàn tay trắng bệch chậm rãi duỗi ra từ dưới sô pha.
Móng tay đỏ chót loang lổ bong tróc, mái tóc đen dài bẩn thỉu tràn ra từ dưới khe hở, như thể có thứ gì đó đang cố gắng thoát khỏi gầm sô pha.
Vờ lờ!
Đấy là một con quỷ!
Ôn Giản Ngôn lập tức dựng ngược tóc gáy.
Âm thanh hệ thống thân thiết vang bên tai hắn: "Nếu streamer chết trong quá trình sử dụng đạo cụ thì chương trình livestream sẽ kết thúc, phòng livestream đóng cửa.
Để mang đến cho khán giả những trải nghiệm xem tốt nhất, mong streamer vui lòng đảm bảo buổi livestream suôn sẻ và không ngắt kết nối!"
"..."
Mặt Ôn Giản Ngôn lập tức trở nên vặn vẹo.
Hắn quyết định rút lại những gì mình vừa nói.
Phang 20.000 tích phân để mua một lần được chết đáng cái rắm.
Ôn Giản Ngôn quay đầu lao ra cửa, hắn dùng sức vặn tay nắm nhưng không xi nhê, do đó đành phải buông tha ý định trốn bằng cửa chính, quay đầu vọt vào phòng ngủ!
Giống như phòng khách, phòng ngủ cũng thiếu ánh sáng.
Chiếc giường bẩn thỉu lộn xộn, khắp nơi đều là tàn thuốc cùng rác rưởi, thậm chí mùi máu tanh trong không khí còn nồng hơn.
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."
Tiếng động khiến da đầu Ôn Giản Ngôn tê rần lại vang lên, lần này phát ra từ dưới gầm giường.
Một bàn tay trắng bệch thò ra từ gầm giường, trên cổ tay nó đeo một chiếc vòng méo mó, khuôn mặt tươi cười cứng đờ từ trong bóng tối ló ra, cặp mắt trắng đục chết chóc nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm.
Máu màu đỏ đen sền sệt từ trong gầm giường chậm rãi chảy ra.
Không khí toàn mùi hôi thối nồng nặc.
Ôn Giản Ngôn vô thức lùi về phía sau một bước.
"Rắc rắc."
Lại có âm thanh ma sát rõ ràng truyền từ phía sau, dường như con quỷ dưới gầm sô pha đã bò ra ngoài, thong thả tiếp cận hắn từ sau lưng.
Đây là cuộc giáp công hai mặt à?
Ôn Giản Ngôn sợ tái mặt, cứ chốc lát lại nhìn sô pha, chốc lát lại ngó gầm giường.
Hắn dán lưng lên vách tường phòng ngủ, từ từ di chuyển về sau từng chút từng chút.
Hắn vừa cố gắng tránh tấn phạm vi tấn công của lũ quái vật, vừa điên cuồng chọc vào bảng điều khiển livestream xám xịt trước mặt, nhưng cho dù làm thế nào thì nó cũng không có phản ứng gì.
Không thể dùng đạo cụ, không thể rời khỏi phòng, đã thế lại còn bị nhốt một chỗ với hai con quỷ...
Con mẹ nó, đạo cụ này chuyên môn dùng để hố hắn đúng không.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi suy sụp.
Hắn vừa lùi về phía sau vừa liếc mắt nhìn thời gian đếm ngược trên đỉnh đầu, đây là lần đầu tiên hắn hy vọng một đạo cụ có thể mất hiệu lực nhanh đến thế.
"Rầm."
Tay Ôn Giản Ngôn đập vào cửa tủ quần áo bên cạnh.
Chiếc tủ quần áo không khóa, tuy nhiên cửa tủ khép hờ chậm rãi mở ra dưới cú va chạm.
Một khuôn mặt người trắng bệch đẫm nước mắt xuất hiện trong tủ.
Ôn Giản Ngôn giật bắn mình.
...!Người sống à?
Một cô gái mặc quần áo xộc xệch ngồi cuộn tròn bên trong, mái tóc bẩn thỉu bết lại, ánh mắt sợ hãi hoảng loảng nhìn Ôn Giản Ngôn đứng bên ngoài cửa chằm chặp, thỉnh thoảng lại bật những tiếng nức nở.
Trong lúc Ôn Giản Ngôn còn sững sờ, hai con quỷ kia đã tiến đến gần.
Mà hắn đã không còn đường để lui, cũng không có chỗ để trốn.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa cửa phòng khách.
Xuyên qua vách tường mỏng manh, có thể nghe tiếng kim loại chuyển động rõ ràng, dường như có người từ ngoài tiến vào.
Tức thì, hai con quỷ đứng trước mặt đã biến mất tăm.
"...?"
Ôn Giản Ngôn vẫn chưa hoàn hồn chớp mắt mấy cái.
Không để hắn kịp thở phào nhẹ nhõm vì cơn nguy hiểm qua đi thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía phòng khách.
"Anh tìm tôi là chuẩn nhất rồi."
Giọng nói già nua đục ngầu, gần như lập tức đánh thức ký ức của Ôn Giản Ngôn.
Đó là bà Văn! Bà già độc ác đang cố gắng luyện tất cả các streamer vào Tỏa Hồn Đàn!
Ôn Giản Ngôn há hốc mồm rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chàng trai với cặp mắt màu hổ phách cúi xuống, chăm chú nhìn vào cô gái co ro trong tủ.
Đoạn, hắn đặt ngón tay lên môi làm động tác im lặng: "Suỵt."
Sau đó hắn khom lưng chui vào, thuận tay lẳng lặng đóng chặt cửa tủ quần áo.
Mặc dù không gian trong tủ khá rộng nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn không tránh khỏi việc đụng chạm với người kia.
Cơ thể cô gái lạnh lẽo như một khối băng, chỉ cần chạm nhẹ chút thôi cũng khiến người khác rùng mình.
Không gian khép kín bụi bặm, thứ mùi hôi thối nồng nặc hòa lẫn vào mùi máu tươi.
Nương theo ánh sáng, Ôn Giản Ngôn thấy dường như có thứ gì đó được dán trên vách tường sau lưng mình.
Bên ngoài cửa tủ quần áo có tiếng đi lại, hình như bà Văn đang đi quanh phòng.
Ôn Giản Ngôn không định chú ý đến âm thanh bên ngoài, trái lại hắn dựa sát lưng vào vách tủ phía sau rồi hơi nín thở, cẩn thận quan sát thứ được dán vào tủ quần áo.
Ánh sáng men theo khe hở cửa tủ tràn vào, vừa đủ chiếu sáng không gian chật hẹp.
Dường như đây là bản tin và hình ảnh được cắt cẩn thận từ báo chí, một vài mảnh báo còn được khoanh tròn cẩn thận bằng bút mực đỏ, chữ trên mảnh báo chi chít rậm rạp như lũ ruồi muỗi, rất khó đọc được dưới ánh đèn mờ.
Tuy nhiên tiêu đề in đậm có thể đọc ra.
Hình như...!là về một vụ giết người hàng loạt trong thành phố, khiến nhiều phụ nữ trẻ mất tích.
Một trong số những bức ảnh ấy đã thu hút sự chú ý của Ôn Giản Ngôn.
Trong ảnh là một thi thể phụ nữ nằm trên vũng máu, móng tay sơn màu đỏ tươi.
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Hắn hơi lùi về phía sau, bắt đầu tìm kiếm gì đó trên vách tường dán đầy mảnh báo.
Góc trên bên phải có một bức ảnh được chụp trong căn phòng tối mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy cánh tay trắng bệch và chiếc vòng đeo phía trên.
Cả hai đều trùng khớp.
Ôn Giản Ngôn nhíu mày.
Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch cứng đờ vươn