Nhất thời, Vương Hàm Vũ không thể phản ứng.
Hắn ta ngơ ngác nhìn chàng thanh niên trước mặt, hai mắt hết nhìn đồng đội cũ lại nhìn streamer bên đen, chẳng mấy chốc đã nhận ra đối phương đang nói gì.
Khuôn mặt của hắn bắt đầu tái mét, cuối cùng trở nên trắng bệnh yếu ớt như tờ giấy.
Trần Mặc đứng ở đằng xa cũng sững sờ.
Gã ngước mắt lên, có chút hoài nghi nhìn Ôn Giản Ngôn đứng gần đó, khóe miệng hơi hé nhưng không phát ra được âm tiết nào.
...!Tại sao?
Dựa theo thói quen và cách hành xử, gã quyết sẽ không cho phép kẻ phản bội đâm sau mình còn sống.
Tuy nhiên Trần Mặc cũng là kẻ tri ân báo đáp, dù rằng nội tâm gã muốn giết chết kẻ tiểu nhân hai mặt kia và Ôn Giản Ngôn từng nói hắn cũng không định hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính, nhưng sau khi nghe thấy lời khẩn cần sướt mướt của Vương Hàm Vũ, cuối cùng gã vẫn lựa chọn dừng việc báo thù, kế đó gọi điện cho Ôn Giản Ngôn.
Gã luôn nhớ rõ, cho dù xuất phát từ mục đích gì thì người kia đã cứu mình, vớt mình ra khỏi cái chết cận kề.
Trần Mặc không thích mang ơn người khác.
Ôn Giản Ngôn đi qua vỗ nhẹ bả vai Trần Mặc, khẽ cười tủm tỉm nói:
"Giao cho anh đấy."
Nói xong, hắn bỏ Tỏa Hồn Đàn vào trong túi rồi xoay người rời đi.
Trần Mặc ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.
Không hiểu sao dáng người cao gầy của chàng trai lại trùng khớp với hình bóng được bao phủ bởi thánh quang màu đỏ trong ký ức hỗn loạn, khi mà giá trị lý trí của gã giảm xuống.
Gã thấy trái tim mình đập dữ dội.
Thoáng chốc, cảm giác rung động, thậm chí là...!khuất phục bị đè nén trước kia như mở ra, vô số tình cảm tựa như hồng thủy dâng trào, khiến Trần Mặc có chút bối rối.
Giống như...
Gã thực sự đã thành tín đồ của kẻ ấy.
Thật kỳ lạ.
Cũng thật...!đáng sợ.
Gã không thích nợ ân tình người khác.
Nhưng bây giờ không hiểu vì sao mà ngày càng nợ nhiều.
Vương Hàm Vũ thẫn thờ ngồi tại chỗ, trong đầu vang lên bốn chữ:
[Tower, bài xuôi.]
"Mọi thứ của anh sẽ bắt đầu sụp đổ từ dưới vực sâu, tất cả chuyện xấu anh từng làm sẽ vận vào người anh."
*
Sau khi chia tay đám Trần Mặc, Ôn Giản Ngôn đi về phía đích đến mà mình chọn từ đầu.
Hắn có điều cần xác nhận.
Ôn Giản Ngôn thuần thục đi trong bản đồ, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa quen thuộc.
1326.
Hắn vươn tay rồi từ từ đẩy cửa vào.
Trong thế giới ban đầu, nó nằm đối diện với phòng 1304.
Chỉ cần vừa ra khỏi cửa, bước qua hành lang là có thể tiến vào căn phòng xảy ra thảm án diệt môn.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi bước vào.
Mùi tro hương quen thuộc ập đến, căn phòng nhỏ hẹp bí bách lộn xộn mở toang, nến điện đỏ tươi tỏa sáng trước tượng Bồ Tát nhỏ, miễn cưỡng xua tan bóng tối dày đặc.
Chiếc ghế bập bênh phát ra tiếng kêu cót két.
Nghe thấy cửa phòng bị đẩy ra, tiếng ghế bập bênh dừng lại trong nháy mắt, một giọng nói già nua vang lên từ trong phòng: "Tú Thanh đấy à, là con sao?"
"Là con."
Ôn Giản Ngôn cất bước đi vào trong phòng, đáp.
Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, bóng hình bà lão đã gần ngay trước mặt.
Hệt như trước khi Ôn Giản Ngôn rời đi, bà nằm dựa lưng lên ghế, dùng tấm chăn dày phủ kín nửa người phía dưới.
Bà ngước đôi mắt đục ngầu từ ái lên, tìm kiếm bóng người trong phòng, sau đó chậm rãi vươn cánh tay run rẩy về phía Ôn Giản Ngôn: "Tú Thanh, sao con đi lâu vậy, có thể dành nhiều thời gian bên mẹ được không?"
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng quét qua người đối phương.
Giọng hắn dịu dàng êm ái:
"Được chứ ạ."
Ôn Giản Ngôn nhìn khắp phòng như đang tìm kiếm gì đó.
Rất nhanh, tầm mắt của hắn dừng ở góc phòng, đáy mắt hơi lóe sáng.
"Mặc dù công việc của con rất bận." Ôn Giản Ngôn vừa cúi người nhặt cây sào phơi quần áo đặt bên góc tường vừa đáp lại bằng giọng điệu bình thường, thậm chí còn mang cả ý cười.
Hắn ước lượng đồ vặt làm bằng kim loại nặng trịch trong tay, nheo mắt nhìn khoảng cách giữa mình với bà lão, sau đó lẳng lặng xoay tay:
"Nhưng mẹ đừng lo, chắc chắn sau này con sẽ bên mẹ nhiều hơn."
"Vụt."
Sào phơi quần áo vụt vào khoảng không.
Bà lão nằm trên chiếc ghế bập bênh thong thả đứng dậy, khuôn mặt nhanh chóng biến đổi, nháy mắt biến thành dáng vẻ của bà Văn.
Con ngươi bà ta bị màng trắng bao phủ, da mặt chùng xuống phủ đầy nếp nhăn run lên theo tần suất nói chuyện.
Tuy rằng nụ cười trên mặt bà ta vẫn giống như trước, song nhìn thế nào cũng thấy ẩn chứa hàm ý hiểm độc âm trầm:
"Chàng trai, cậu không biết kính già yêu trẻ là gì sao?"
Tiếc ghê, đánh không tới.
Ôn Giản Ngôn tiếc nuối vứt sào phơi quần áo trong tay đi.
"Bà già, đã nghe qua câu già mà không chết thì cũng làm giặc* chưa?" Hắn cười tủm tủm nói: "Sinh lão bệnh tử, đây chính là quy luật của tự nhiên."
Nếp nhăn trên mặt bà Văn run lên, cặp mắt bị màng trắng bao phủ nhìn chàng thanh niên đối diện chằm chặp.
Bị hắn xông vào phòng, bị hắn phá hủy tượng Bồ Tát...!thù mới hận cũ chồng lên nhau khiến vẻ mặt bà ta trông cực kỳ hung tợn.
Bà Văn lạnh lùng hỏi:
"Làm sao cậu phát hiện ra?"
"Ý của bà là, làm sao tôi phát hiện bà là hả giả?"
Ôn Giản Ngôn dựa lưng lên vách cửa, cười đáp: "Nằm trên ghế bập bênh cả ngày cũng không phải chuyện to tát, nhưng động tác của bà lại chẳng hề thay đổi.
Tay phải bà vẫn luôn đặt dưới ngực, vừa vặn cách tấm chăn 5 xăng-ti, không khác gì so với lúc tôi rời khỏi."
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn đảo qua tấm chăn rơi xuống đất.
"Chỉ cần là người sống thì không thể không nhúc nhích gì trong thời gian dài, tôi nói đúng chứ?"
"Đây là điểm thứ nhất."
"...!Còn điểm thứ hai?" Văn bà chậm rãi nheo mắt lại.
Ôn Giản Ngôn gật đầu: "Tất nhiên..."
Hắn dựa lưng lên ván cửa, nom có vẻ đầy ngả ngớn cà chớn: "Bởi vì đây không phải là thế giới thực bên ngoài, đúng không?"
"......"
Khi hắn nói ra điều này, vẻ mặt bà Văn đột nhiên sầm xuống.
Ban đầu đây cũng chỉ là suy đoán của Ôn Giản Ngôn.
Dù sao, cho dù nhận ra mình bị chơi lén sau lưng thì bà Văn vẫn tiếp tục đưa streamer vào thế giới trong gương.
Nhưng Ôn Giản Ngôn lại cảm thấy bà Văn không phải là kẻ hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàn toàn ngược lại, bà ta suy nghĩ hack não rất nhiều.
Có thể thấy rõ ngay từ ban đầu, bà ta muốn dùng tất cả streamer để hiến tế.
Nhưng chính cách thức bà ta sử dụng lại bán đứng bà ta.
Chỉ có hai thứ dục vọng và tàn sát mới luyện thành Tỏa Hồn Đàn.
Bản thân những người liên tục phản bội đồng đội rồi viết tên nhau lên giấy vàng hòng tồn tại đang vô tình tự giết chết lẫn nhau.
Lúc đầu Ôn Giản Ngôn nghĩ rằng bản đồ hiện tại mọi người đang ở là sự dung hợp giữa thế giới bên ngoài và bên trong.
Tuy nhiên sau khi nhận thấy điểm bất thường trong hành động của bà Văn, Ôn Giản Ngôn bắt đầu kiểm tra kết luận khi trước của mình, sau đó hắn phát hiện rằng mọi thứ không hề đơn giản.
Bà Văn trong phó bản không biết sự tồn tại của phó bản và hệ thống Ác Mộng, càng không thể biết về sự dị hóa của phó bản.
Như vậy, nếu tiền đề này bị bác bỏ, xuất phát từ những gì bà Văn biết thì bao gồm việc...! hắn phá hủy tượng đồng trong phòng bà ta, tìm được chìa khóa then chốt dưới bệ tượng đồng, sau đó quay đầu chuồn vào trong gương.
Là người khởi xướng nhưng ngay từ đầu không có ý định đi vào trong gương, bà Văn sẽ làm gì?
Hiển nhiên cách hiệu quả nhất chính là thuận nước đẩy thuyền, dựa theo kế hoạch ban đầu luyện chế Tỏa Hồn Đàn.
Thậm chí bà ta không cần thay đổi toàn