Dưới ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt tái nhợt sưng tấy của anh Mập vặn vẹo vì hoảng sợ.
Từng mảng lớn dịch nhầy trong suốt chảy dọc theo da rơi tí tách xuống đất, đám trứng ếch lúc nhúc cắm sâu vào miệng vết thương trông càng buồn nôn dưới ánh đèn phản xạ.
Gã run rẩy cúi đầu nhìn mảnh da dài nhớp nháp dính trên kẽ tay, sau đó từ từ nâng tay lên chạm má mình...
"A a a a a a a a!"
Tiếng gào chói tai phát ra từ sâu trong cuống họng, khuôn mặt anh Mập méo mó cực độ bởi vì nỗi sợ kinh hoàng.
Gã dùng ngón tay run rẩy chạm vào trứng ếch trên mặt, liên tục phát ra tiếng hét điên cuồng gần như không giống con người.
"Đừng hoảng loạn."
Sắc mặt Vân Bích Lam cũng rất xấu.
"Anh chờ chút, nhất định đạo cụ này sẽ hữu dụng."
Cô cố gắng bình tĩnh lấy điện thoại di động trong túi ra rồi mở ba lô.
Tức thì, một chai nước thánh xuất hiện trên tay.
Đây là đạo cụ ẩn Vân Bích Lam lấy được từ phó bản cấp B, có thể xóa bỏ trạng thái tiêu cực của streamer, bao gồm cả nhiễm trùng.
Vân Bích Lam ném nước thánh qua: "Uống đi."
Dường như lúc này anh Mập mới miễn cưỡng tìm về một chút lý trí.
Gã run rẩy vươn tay vặn nắp chai, sau đó tu ừng ực nước thánh xuống cổ họng.
Tuy nhiên, đạo cụ vốn nên có hiệu quả tức thì, vốn nên nhanh chóng thanh trừ trạng thái tiêu cực của streamer lại...
Một giây trôi qua, năm giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua.
Không có gì xảy ra cả.
Làn da của anh Mập vẫn ẩm ướt sưng tấy, những quả trứng ếch lúc nhúc dưới da vẫn cựa quậy, như thể sẽ phá vỏ chui ra ngay tức khắc.
"Có, có chuyện gì vậy?"
Anh Mập trợn trừng mắt.
Đồng tử của gã căng ra dưới nỗi sợ hãi tột cùng, giọng nói run rẩy biến điệu: "Vì sao, vì sao nó không có hiệu quả?"
"Vì sao nó không có hiệu quả!"
Anh Mập điên cuồng gào to.
Sắc mặt Vân Bích Lam cũng trở nên trắng bệch, thần sắc dao động: "Sao lại..."
Phòng livestream của anh Mập cũng bùng nổ:
"Đệt, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không phải đạo cụ có thể thanh lọc trạng thái tiêu cực sao? Vì sao nó lại không có tác dụng?"
"Đúng vậy, tôi nhớ đạo cụ này lấy từ phó bản trứng sâu cấp B? Đáng lẽ nước thánh phải có hiệu quả với loại ký sinh trùng kia chứ?"
"Đây là lần đầu lầu trên xem [Công viên giải trí Mộng Ảo] đúng không? Trong phó bản này, tất cả đạo cụ trị liệu và thanh lọc đều không có tác dụng.
Nếu nó đơn giản chỉ là một loại ký sinh trùng sinh học thì sao có thể xóa sổ biết bao streamer? Cuối cùng bởi vì tỷ lệ tử vong quá cao mà hệ thống phải đóng cửa?"
"Lần đầu tiên tôi xem phó bản cũng bị dọa, thật sự rất biến thái."
"Đệt mợ...!Có lẽ tôi đã hơi hiểu vì sao lúc trước luôn có người nói trong phần bình luận rằng, tỷ lệ tử vong cao của phó bản không liên quan gì đến độ khó..."
Trong khi Vân Bích Lam bận rộn xử lý đống trứng ký sinh trên người anh Mập thì Ôn Giản Ngôn lại đứng cách bọn họ hơi xa, dõi mắt tìm kiếm thứ gì đó trên vách tường xung quanh.
Cuối cùng tầm mắt hắn dừng trên vách tường gần đó, tròng mắt lóe sáng.
Phía trên có một nút nhỏ màu đỏ, bên cạnh được đánh đấu bằng ba chữ [nút khẩn cấp] màu đỏ nổi bật.
Ôn Giản Ngôn bước tới, sau đó nghiêng người rọi đèn pin.
Luồng ánh sáng mạnh xuyên qua lớp vỏ nhựa trong suốt bên ngoài nút khẩn cấp, hình như trên chiếc nút đỏ có một lớp nhầy bao phủ, phản chiếu ánh sáng quỷ dị dưới ánh đèn pin.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt lộ vẻ đăm chiêu.
Hắn cảm thấy dường như mình đã chạm trúng một vài điểm then chốt của phó bản.
Vân Bích Lam quay đầu nhìn sang, cô nôn nóng mím môi hỏi: "Thế nào rồi, anh có phát hiện gì không? "
"Cũng gần ra rồi."
Ôn Giản Ngôn trả lời một cách mơ hồ, sau đó nghiêng người để Vân Bích Lam nhìn chất dịch nhầy dính trên nút khẩn cấp.
"Kia là...?" Vân Bích Lam sửng sốt.
"Không rõ lắm," Ôn Giản Ngôn nhún vai, lời ít ý nhiều nói tiếp: "Có lẽ anh Mập bị cảm nhiễm bởi thứ này."
"...!Sao anh Mập lại bất cẩn thế chứ?"
Vân Bích Lam nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút khó coi.
Cô và anh Mập đã hợp tác cùng nhau khá nhiều lần, mặc dù đẳng cấp của gã thấp hơn cô một chút, nhưng dù sao cũng trải qua vài phó bản, theo lý mà nói, lẽ ra gã không nên trúng cạm bẫy ám toán kiểu này mới đúng.
"Lúc trước khi hai chúng ta bị nhốt trong phòng búp bê, cô không cảm thấy giọng của anh Mập nghe sai sai sao?" Ôn Giản Ngôn nói.
Vân Bích Lam giật mình.
...!Đúng vậy.
Lúc ấy, dù cô đã nói rõ ràng là muốn dùng đạo cụ để kéo hai người họ ra, thế nhưng anh Mập vẫn nhất quyết sử dụng nút khẩn cấp gọi nhân viên, cứ như thể...!bị thứ gì đó mê hoặc tâm trí.
"Còn nhớ không? Quy tắc cuối cùng được in sau bản đồ." Ôn Giản Ngôn cụp mắt, trầm giọng lặp lại: "Đừng tin vào con ếch."
Hắn quay đầu nhìn Vân Bích Lam rồi khẽ nói:
"...!Anh Mập tin vào con ếch."
Vân Bích Lam hiểu ý Ôn Giản Ngôn.
Sau khoảng thời gian sững sờ, một cơn ớn lạnh chạy từ dưới lòng bàn chân lên trên khiến cô rùng mình.
Nội quy là có ích.
Hơn nữa cần phải tuân theo.
Trong khuôn viên Công viên Giải trí Mộng Ảo, không bao giờ được tin lời con ếch.
Nhưng ai là con ếch?
Ôn Giản Ngôn dùng tay xoa mép điện thoại di động, cụp mắt trầm tư.
Theo tất cả các điều kiện đã biết bây giờ, tất cả "quy tắc" hắn từng gặp được tạm thời đều đúng trong hiện tại, tuy nhiên chỉ có sai lệch về thời điểm xuất hiện.
Dù sao, sau khi nhân viên thực sự bị ếch xanh thay thế thì ngôi nhà ma mới tiến hành chế độ bán vé tự động, và chắc hẳn nút khẩn cấp cũng mất hiệu lực kể từ khi đó, cho nên mới sinh ra quy tắc thứ hai in ở mặt sau vé vào.
Đây mới thực sự là điều đáng sợ nhất.
Không ai nói dối cả.
Tất cả quy tắc đều đảm bảo an toàn cho du khách.
Nếu muốn sống sót trong Công viên giải trí Mộng Ảo, bọn họ nhất định phải tuân thủ quy tắc và tin tưởng quy tắc.
Dựa theo thông tin tiết lộ từ phó bản hiện tại, "tin tưởng" chính là mấu chốt kích hoạt tử vong.
Nếu tin tưởng sai lầm vào quy tắc bị vặn vẹo thì cho dù bản thân không nhận ra, cho dù ở trong thời khắc sinh tử đưa ra lựa chọn, cho dù bản thân vô cùng cẩn thận thì vẫn bị phó bản khống chế đi vào đường chết.
Càng tồi tệ hơn là...!phó bản chỉ mới bắt đầu.
Tất cả streamer đều hiểu rõ, theo thời gian trôi qua, phó bản sẽ ngày càng khó, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"A...!Ha ha..."
Tiếng cười "ha ha" khàn khàn kỳ lạ phát ra từ trong khí quản anh Mập, có vẻ cực kỳ chói tay giữa hành lang đen sì tĩnh mịch.
Gã vịn tường từ từ đứng dậy.
Tầm mắt của Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam bị thu hút.
"Ngứa quá, ngứa quá."
Anh Mập hoảng hốt nỉ non rồi chậm rãi ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn pin lắc lư, khuôn mặt gã đã sưng tấy đến độ không phân biệt được đường nét ban đầu, toàn bộ khuôn mặt giống như bánh bao ngâm nước đang nhỏ tí tách dịch nhầy trong suốt xuống đất.
Gã đưa tay gãi mạnh lên mặt và cổ mình, từng mảnh da lớn bị xé toạc xuống theo tiếng nước óc ách.
Phía dưới lớp da là mảng trứng ếch rậm rạp, từng quả trắng phau đang thi nhau nhúc nhích, những chấm đen nhỏ bên trong tựa như mũi kim khiến cho người nhìn sởn da gà.
"Nước...!Tôi muốn nước..."
Gã thẫn thờ nhìn khắp hành lang, sau đó dùng bàn tay nhẵn nhụi vịn tường từ từ đứng dậy, toàn thân chầm chậm lắc lư giống như một quả bóng bay chứa đầy chất lỏng.
Gã hướng khuôn mặt bị trứng ếch bao phủ nhìn hai người trước mặt, ẩn trong con ngươi bị dịch nhầy trong suốt bao quanh là vẻ điên cuồng cực kỳ đáng sợ.
Anh Mập mang vẻ mặt vặn vẹo đáng sợ lao qua, động tác nhanh đến kinh ngạc, dường như gã muốn làm dịu cơn khát của mình bằng máu tươi.
Chiếc miệng chứa đầy mụn nước trắng bệch há to, mơ hồ có thể nhìn thấy từng quả trứng ếch trong suốt trong niêm mạc miệng:
"Nước, cho tôi nước!"
Ôn Giản Ngôn rùng mình: "Chạy mau!"
Có lẽ gã không còn cứu được rồi.
Dưới lời nhắc nhở của Ôn Giản Ngôn, Vân Bích Lam lập tức hoàn hồn từ