Cuối cùng, Đường Tinh Chu cái gì cũng không hỏi.
Tuy không biết giữa cô và Chu Mộ Tệ có chuyện gì, nhưng cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi.
"Đi thôi, đưa em về ký túc xá.
"
Trên đường trở về ký túc xá, Đan Ý đều không nói chuyện, rất im lặng, cũng rất trầm mặc.
Tới nơi, bước chân Đường Tinh Chu ngừng lại.
Anh nhìn về phía người bên cạnh vẫn luôn cúi đầu trầm mặc không nói tiếng nào, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu của cô, theo bản năng hạ thấp âm thanh nói: "Đừng suy nghĩ nữa, trở về ngủ một giấc đi.
"
Đan Ý chậm rãi ngước mắt lên, rơi vào đôi mắt đẹp kia của anh.
Đôi mắt của nữ sinh vẫn còn rất đỏ, trong ánh mắt đó còn phủ một tầng sương mù nhìn hết sức đáng thương.
Đan Ý chỉ liếc anh một cái, lại cúi đầu xuống, ánh mắt nơi đó rơi xuống một giọt nước mắt, rất nhanh biến mất không thấy được.
Đường Tinh Chu cũng không phát hiện.
Đan Ý rốt cục mở miệng, nói một câu: "Cảm ơn.
"
Cảm ơn anh cái gì cũng không hỏi, cảm ơn anh đã hiểu cho cô.
Cũng cảm ơn sự ôn nhu của anh.
*
Sau tiệc tối thì hôm sau là tết nguyên đán nên cả trường được nghỉ.
Cả đêm hôm qua Đan Ý chưa hề chợp mắt, cô rời khỏi trường ngay khi ký túc xá mở cửa.
Sau đó bắt xe đi thăm mộ ở vùng ngoại thành.
Thời tiết mù mịt, ngọn núi phía xa bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, mờ ảo không rõ ràng, tầm nhìn rất thấp.
Lúc Đan Ý đến nghĩa trang, theo thường lệ chào hỏi quản lý nghĩa trang.
Quản lý cũng nhận ra cô, ông nhìn thoáng qua mây đen trên trời, lại nhìn cô, hảo tâm nhắc nhở: "Đừng ở lại lâu quá, có vẻ trời sắp mưa rồi.
"
"Cảm ơn chú.
" Đan Ý cúi đầu nói lời cảm ơn.
Cô dựa theo trí nhớ đi đến bia mộ của Đan Noãn, nhưng không ngờ lại có một người đứng ở đó.
Đan Ý chỉ nhìn sườn mặt của người đàn ông đó liền nhận ra hắn là ai.
Sắc mặt cô lạnh lùng, dừng bước lại.
Chu Bùi nghe được âm thanh có người đến, nghiêng người thì thấy Đan Ý đứng cách đó hai mét.
Những lời của thám tử tư vang lên trong đầu ông đêm qua:
"Bà Đan Noãn đã qua đời 4 năm trước, có một người con gái tên Đan Ý, năm nay 19 tuổi, sống cùng với ông bà ngoại, hiện tại đang học tại đại học Thanh Hoa.
"
19 tuổi, đúng tuổi.
Cho nên Đan Noãn trước kia không có phá thai, mà sinh nó ra.
Thì ra ông còn có một đứa con gái.
Thần sắc Chu Bùi thả lỏng, nhìn thấy cô gái trước mặt duyên dáng đáng yêu.
Ông đã mở miệng trước, trong giọng nói còn hơi run, "Con tên là!.
Đan Ý, đúng không?"
Nhưng mà, cô cũng không nhìn ông lấy một cái, nghiêng người lướt qua ông, đi đến phía mộ.
Chu Bùi mới nhớ đến chính mình còn chưa giới thiệu, cô khẳng định không biết mình là ai, ông lộ ra một tia vui sướng, ngôn từ có phần kích động: "Ta là bố của con! "
Trước khi nói hết từ cuối cùng, ông thấy bó hoa Cát Cánh* đặt trước bia mộ của Đan Noãn đã bị cô gái kia nhặt lên rồi ném sang một bên.
Còn có, biểu cảm trên mặt không hề che dấu sự chán ghét.
"Mẹ tôi không thích hoa Cát Cánh.
"
Đan Noãn thích hoa hồng, từ trước đến giờ không hề thay đổi.
Bởi vì bà cho rằng đây là loài hoa lãng mạn nhất.
Hôm nay Đan Ý đi sớm, cửa hàng bán hoa không mở cửa, cho nên cô không mua hoa tới đây.
Chu Bùi: "Có lẽ trước kia thích! "
Đan Ý trực tiếp đánh gãy lời của ông, "Hoa Cát Cánh có ý nghĩa tình yêu vĩnh cửu.
"
"Ông không cảm thấy tặng hoa này là đang châm chọc sao.
"
Cô gái rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn ông, tuy rằng đang ngồi xổm nhưng khi nhìn ông, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, nhiệt độ xung quanh giảm xuống, sau đó chậm ra nói ra bốn chữ: "Chu Bùi tiên sinh.
"
Chu Bùi tiên sinh.
Cô gọi ông là Chu Bùi tiên sinh, vậy cô biết ông là ai?
Chu Bùi nhìn nữ sinh trước mắt, gương mặt có vài phần giống Đan Noãn, nhất là đôi mắt kia.
Nhưng ánh mắt của cô rất lạnh.
Biểu cảm rất lạnh lùng, Chu Bùi còn thấy sự thù hận trong đó.
Bầu trời vốn âm u đã bắt đầu mưa, rơi từng giọt một, sau đó càng ngày càng dày đặc mang theo cảm giác lạnh, rơi xuống hai người bọn họ.
"Năm đó, là ta có lỗi với mẹ con, nhưng ta bị ép buộc! "
Giọng của Chu Bùi hòa với tiếng mưa rơi, còn chưa nói hết câu đã bị Đan Ý chặn lại -------
"Bị cuộc hôn nhân bên ngoài ngăn cản đúng không?"
Trái tim Chu Bùi lệch một nhịp, biểu cảm trên mặt biến thành kinh ngạc.
"Bị ép sinh con trai? Một người con trai hơn tôi hai tuổi.
"
Sự thật giống như hòn đá này đè hòn đá khác, lần lượt rơi xuống.
Ông không thể phản bác, cũng vô lực phản bác.
Cô cái gì cũng đều biết hết.
Bí mật này đã được ông chôn vùi, có lẽ chỉ có bố mẹ ông cùng Tề Nhã Hân biết.
Chuyện này truyền thông cũng không biết, bằng hữu cũng không biết, ngay cả đứa con trai của ông cũng không biết đến.
Bị cô biết hết.
Ông quả thật cưới Tề Nhã Hân, sau đó quen biết Đan Noãn.
Tề Nhã Hân sinh Chu Mộ Tề, sau đó Đan Noãn mới có đứa nhỏ.
"Cho nên, ông đừng xuất hiện trước mặt mẹ tôi.
"
"Bà ấy chết rồi, ông buông tha cho bà đi.
"
Hai câu nói giống như ngàn mũi tên đâm vào tim, ông đau đến tột đỉnh.
! !.
Chu Bùi rời đi.
Đan Ý vẫn ở lại nơi này.
Tóc của cô ướt hết, ngay cả áo khoác cũng vậy, nhưng cô không hề cảm nhận được cái lạnh của cơn mưa, bởi vì trái tim cô lúc này còn lạnh hơn rất nhiều.
Ánh mắt cô vẫn luôn đặt trên bức ảnh đen trắng trên bia mộ, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mẹ, cô không thể khống chế được nhớ tới trước kia.
Nghĩ đến lúc cô và mẹ còn sinh hoạt tại trấn Đường Thủy.
Đan Noãn luôn không dám ra ngoài, cũng rất ít ra ngoài, một mực ở trong nhà, may vá quần áo mấy cái đơn giản.
Những người trong trấn nói bà rất đẹp, không giống như những người trong thị trấn này.
Đan Ý lúc nhỏ cũng hỏi mẹ, vì sao cô không có bố.
Bởi vì cô bị bạn bè trong trấn gọi là "Con hoang".
Khi đó Đan Noãn đều cười với cô, nói: "Con có mẹ là đủ rồi.
"
Hình ảnh lại nhảy sang cái khác, tan học về nhà, mẹ cô ngồi trên chiếc ghế đá trong nhà, trên tay may quần áo, nhìn thấy cô trong bộ dáng lấm lem thì mỉm cười dịu dàng.
"Có phải lại cũng bạn bè trong trấn đánh nhau không?"
Tiểu Đan Ý kiêu ngạo vâng một tiếng, "Bọn con trai đó đều không đánh lại được con.
"
Đan Noãn vỗ vỗ ống quần dính bụi của cô, "Đánh thắng là được rồi, đi tắm rửa thay quần áo đi.
"
Khi lớn lên một chút, Đan Ý trở về nhà là một cảnh khác.
"Mẹ, mẹ lại làm cháy đồ ăn à?"
"Lửa to quá, mẹ sợ.
" Đan Noãn cười nói.
Đan Ý đem cặp để xuống, thuần thục xắn tay áo đi vào bếp, "Vẫn là đến tay con, mẹ không có thiên phú rồi.
"
"Ý Ý nhà ta tốt nhất, về sau nhờ con chăm sóc mẹ nha.
"
"Yên tâm đi mẹ, con có thể chăm sóc mẹ cả đời.
"
Sau đó hình ảnh lại biến thành phòng bệnh màu trắng, chiếc giường màu trắng, mẹ cô đang nằm trên đó, một lần lại một lần nói lời " xin lỗi" với cô.
"Xin lỗi Ý Ý, mẹ phải đi rồi.
"
Người mẹ ôn nhu nhất trên đời, người luôn nở nụ cười đối mặt với mọi thứ đã ra đi mãi mãi.
Lúc Đan Ý 15 tuổi.
! ! !.
Mưa ngày càng lớn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đan Ý nghe loáng thoáng có tiếng bước chân.
Sau đó, mưa đột nhiên không có nữa, như có đồ vật che cho cô.
"Đan Ý.
"
"Đan Ý.
"
Ai gọi cô?
Tiếng nói quen thuộc đột nhiên truyền vào tai, cô tỉnh lại trong sự hỗn loạn, đầu óc choáng váng.
Đường Tinh Chu không biết xuất hiện lúc nào, nửa ngồi xổm trước mặt cô, trong tay cầm một chiếc ô, che cả người cô.
Toàn thân cô đã ướt đẫm, từ đầu đến chân.
Chật vật không chịu nổi.
Đường Tinh Chu lấy tay xoa xoa mặt cô, tất cả đều là nước, có vài lọn tóc dính trên mặt.
Đan Ý cũng không rõ đó là nước mưa hay là nước mắt của cô.
"Đan