Nước mắt cô rất nhanh đã làm ướt áo sơ mi của anh, chỗ đó có một chút mát lạnh.
Đường Tinh Chu cảm thấy trái tim đau nhói, bởi vì anh nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ của cô.
Như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, thật đáng thương.
Anh cái gì cũng không nói, hai tay siết lại, ôm cô chặt hơn, để an ủi cô phần nào.
Đường Tinh Chu ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng treo trên trời cao.
Ánh trăng sáng động lòng người, nhưng người phía dưới lại không có lòng dạ nào thưởng thức.
Lần cuối cùng anh cảm thấy bất lực là ngày em gái anh qua đời.
Thế giới này vốn dĩ có nhiều bất công, nhưng bọn họ đều là người phàm, không thể khống chế.
Chỉ hy vọng ông trời có thể đối xử với cô tốt một chút thôi.
/
Chu Mộ Tề trở lại Chu gia một chuyến vào buổi sáng này hôm sau.
Dì Thái bảo mẫu vừa mới đi mua đồ ăn xong về, thiếu chút nữa bị hắn dọa, còn không quên hướng về phía phòng khách hô to: "Thiếu gia, thiếu gia người đã trở lại....."
Chu Mộ Tề nghe được bà nói vậy liền nhận ra điểm không thích hợp, ánh mắt nhìn về phía phòng khách, phát hiện chỗ sofa (sô pha) có không ít người.
Đều là các chú trước đó đã gặp qua, là những nhà đầu tư trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình lớn.
Mấy năm nay Chu Bùi lui dần về phía sau màn ảnh, tuy rằng không xuất hiện trước mặt công chúng nhưng ông vẫn bí mật đi theo một vài người bạn học đầu tư, làm nhà sản xuất, ông cũng kiếm được không ít tiền hơn so với trước.
Thật sự là đánh một bài rất khéo.
Chu Bùi nhìn con trai đột nhiên trở về, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra, tự nhiên nói: "Con trai tôi đã trở về rồi, Mộ Tề, mau tới chào hỏi các chú."
Chu Mộ Tề vẻ mặt cà lơ phất phơ, cũng phối hợp với ông, nói một tiếng "Chào các chú".
Trong đó có một người nhìn thấy trên mặt hắn có vết máu bầm, không khỏi hỏi: "Mộ Tề, trên mặt bị làm sao vậy, cùng người khác đánh nhau sao?"
Không đợi Mộ Tề mở miệng, Chu Bùi đã chạy tới trước mặt hắn, trả lời: "Không phải, con trai tôi rất ngoan, sẽ không đánh nhau với người khác, là do mấy hôm trước nó gặp phải một ông lão bị cướp đồ, nó gặp chuyện bất bình, kết quả lại để chính mình bị thương."
Năng lực bịa chuyện của ba hắn vẫn không bị giảm sút, Chu Mộ Tề cười lạnh.
Nhưng mấy người ở đây đều tin câu chuyện khoác lác này, còn phụ họa thêm rằng chính con trai mình lại là bộ dạng hận rèn sắt không thành thép.
"Vẫn là lão Chu ông dạy con tốt a, ông lại nhìn đứa con tôi xem, càng ngày càng bướng, hiện tại đang trong thời kỳ phản nghịch, ngày nào cũng đi theo người khác đánh nhau."
"Con trai tôi cũng vậy, khoảng thời gian trước còn bị đưa đến đồn cảnh sát..."
"Ài, con trai tôi cũng rắc rối, luôn cãi nhau với tôi."
Cảnh tượng a dua nịnh hót này Chu Mộ Tề từ nhỏ đã trải qua không biết bao nhiêu lần, không muốn xem nữa, liền đi về phía lầu hai.
......
Một lát sau Chu Bùi lên đây, ông không gõ cửa phòng mà lập tức đi vào, lại nhìn thấy hắn đang thu dọn đồ đạc.
Chu Bùi đóng cửa phòng lại, ngăn cách âm thanh với bên ngoài: "Hiện tại con không thể đi, không thể để cho bọn họ nhìn thấy."
Hắn hôm nay đột nhiên trở về, ông cũng đoán được hắn trở về là để lấy đồ.
Rốt cuộc thì trong phòng này cũng còn không ít đồ đạc của hắn.
Chu Mộ Tề ném vào trong vali một bộ quần áo, quay đầu nhìn ông, "Còn muốn tôi diễn cảnh cha con tình cảm nữa sao, ông không thấy mệt à."
Chu Bùi tự động bỏ qua lửa giận trong lời nói của hắn, "Hôm nay là ngày rất quan trọng đối với ta, con đừng có vặn vẹo nữa, chuyện này nếu thành công ta sẽ cho con một khoản tiền đủ để con sau này chi tiêu sinh hoạt....."
Chu Mộ Tề sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, "Tôi không quan tâm đ ến mớ tiền rách rưởi đó của ông? Dùng danh nghĩa người mẹ đã chết của tôi để kiếm những đồng tiền bẩn thỉu đó, ông cứ giữ lại mà dùng."
Những nhà đầu tư đó đều có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, vợ của bọn họ trước đây có quan hệ tốt với Tề Nhã Hân, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, giúp đỡ Chu Bùi cũng không ít."
Chu Bùi không muốn tranh cãi với hắn nữa, cứ tiếp tục như thế này thì chỉ mãi cãi nhau mà thôi.
Thấy ông muốn đi, Chu Mộ Tề ở phía sau ông nói: "Tối hôm qua tôi nhìn thấy con gái của ông."
Câu nói này như sét đánh ngang tai.
Bước chân của Chu Bùi dừng ngay tại chỗ.
Ông quay đầu lại, mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhíu mày, "Con nói hươu nói vượn cái gì vậy?"
Chu Mộ Tề nhìn thẳng vào cặp mắt kia của ông, trong mắt một mảnh trầm tĩnh.
"Người phụ nữ kia tên là Đan Noãn, con của cô ta gọi là Đan Ý, có đúng không." Hắn nói rõ ràng từng chữ một.
Thẳng đến khi nghe thấy tên của người phụ nữ kia, biểu tình trên mặt Chu Bùi mới có chút biến hóa.
"Cũng thật là đáng tiếc, người đó lại không nhận tôi là anh trai, cũng không nhận ông là cha."
Chu Bùi phản ứng lại lời nói của hắn, "Con đi tìm con bé? Con ở trước mặt con bé nói bậy bạ cái gì?"
Ông hoàn toàn không ý thức được chính mình đã bị hắn lừa.
"Ông thừa nhận?" Chu Mộ Tề cười mỉa mai.
"Nên nói, không nên nói cái gì thì đều nói cả rồi."
Hắn há mồm liền bịa chuyện: "Nói cô là do ông – người đã kết hôn rồi còn vụng trộm ở bên ngoài sinh ra, nói ông vì chính tiền đồ của mình mà vứt bỏ mẹ của cô ta, nói...."
"Chu Mộ Tề!" Chu Bùi giận dữ hét lên, lại ý thức được dưới lầu còn có khách, giọng nói giảm xuống chút, "Con câm miệng lại cho ta!"
Chu Mộ Tề không những không dừng lại, tiếp tục nói: "Như thế nào, chẳng lẽ những gì tôi nói không phải sự thật sao? Ông dám nhận lại cô ấy sao? Ông dám nói cho đám người dưới lầu kia rằng bản thân có vợ rồi còn ra ngoài ngoại tình sao? Ông dám nói mẹ tôi bị trầm cảm dẫn đến tự tử vì phát hiện ra những điều bẩn thỉu ông làm sao?!"
Hắn cười lạnh nói: "Ông không dám, bởi vì một khi thừa nhận sẽ phá hủy hình tượng người đàn ông tốt mà ông đã dày công xây dựng trong giới giải trí này bao nhiêu năm!"
"Nhưng sự thật là, trên đời này không có ai nhẫn tâm bạc tình bạc nghĩa hơn ông! Vì tiền đồ có thể vứt bỏ chính người phụ nữ mình yêu, vì lợi ích của chính mình mà đi cưới nữ nhân mình không yêu."
"Hai người phụ nữ đều vì ông mà chết."
"Bang——" Từ cuối cùng vang lên đi kèm âm thanh thanh thúy của cái tát vang lên.
Chu Mộ Tề đầu lệch hẳn sang một bên, đầu bù tóc rối.
Hắn vẫn tiếp tục nói cho xong, "Nói đến cùng, ông từ đầu đến cuối chỉ yêu chính bản thân ông thôi."
Chu Bùi xanh cả mặt, bị chính con trai mình nói đến á khẩu không trả lời được.
Quả thực tự tự tru tâm*.
(*Lời nói có sức thuyết phục, khiến hắn như mất mạng, mỗi một lời nói đều hủy diệt ý chí của hắn.
Một câu nói có thể gi3t chết trái tim của một người.)
Chu Mộ Tề ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt, ông ta trên danh nghĩa là ba của hắn, hắn thống hận chính bản thân mình vì chảy chung dòng máu với ông ta.
Ánh mắt hắn đầy lạnh lùng, tự giễu nói: "Đan Ý nói rất đúng, tôi cùng cô ấy chỉ là một bi kịch do mẹ sinh ra mà thôi."
Hắn cùng cô, đều là bi kịch.
*
Thu đi đông tới, từng ngày từng ngày trôi qua rất nhanh.
Sau đêm đó, có một số việc vô hình trung đã thay đổi.
Chu Mộ Tề dọn toàn bộ đồ đạc rời khỏi nhà, bắt đầu học kinh doanh, bắt đầu tự mình kiếm tiền.
Đường Tinh Chu thì trở nên bận rộn hơn, liên tục tham gia một số cuộc thi và các cuộc gặp gỡ trao đổi.
Ký ức của Đan Ý vẫn còn lưu lại trong cái ôm lúc nửa đêm đó, giọng nói dịu dàng của chàng trai, mùi hương mê hoặc trên chiếc áo sơ mi, và bàn tay đặt trên đầu cô, tất cả đều mang lại sự trấn an to lớn đối với cô.
Dễ dàng xoa dịu trái tim mong manh của cô.
Từ sau đêm đó, tình cảm của cô đối với Đường Tinh Chu chỉ tăng chứ không có giảm.
Trong khoảng thời gian này nỗi lòng cô đều bị nhiễu loạn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô cảm thấy bản thân mình cùng Đường Tinh Chu tiếp xúc thân mật càng trở nên tự nhiên hơn.
Tự nhiên đến mức không chút e dè nào.
Sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ, cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng quan trọng.
Cô cảm thấy chính mình đối với Đường Tinh Chu mà nói, có phải hay không có chút không giống nhau.
Nhưng nghĩ lại thì, có lẽ chỉ vì cô cùng tiểu Chanh có quan hệ tốt nên anh mới đối xử tốt với cô hơn.
Hoặc có thể là vì anh ấy cũng thích cô?
Đan Ý bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, cô thế nhưng lại vọng tưởng mình có thể hái được đóa hoa cao lãnh của Thanh đại xuống.
Trước đây cô cho rằng chỉ cần có thể gần gũi với anh một chút là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Con người là động vật tham lam, và đối với tình yêu lại càng tham lam hơn.
Đan Ý cũng không ngoại lệ, cô có lòng tham, cũng muốn được đối phương thích mình.
Cô muốn đến gặp anh để hỏi anh, hỏi anh liệu có thích cô không.
Nhưng vẫn luôn không tìm được thời cơ nào thích hợp.
Thời gian càng lâu thì ý chí của cô lại càng thụt lùi.
Điều gì sẽ xảy ra nếu, nếu nó thật sự chỉ là tự mình đa tình.
Bởi vì cô từ trước đến nay đều không dám tưởng tượng rằng anh sẽ thích cô.
Đường Tinh Chu ở trong lòng Đan Ý là một người thực sự thực sự rất ưu tú.
Trước mặt mọi người Đan Ý luôn luôn tự tin phóng khoáng, tự cao tự đại, nhưng trước mặt Đường Tinh Chu lại tự ti.
Càng thích thì càng tự ti.
Cho nên lùi bước.
Cô sợ một khi mình đâm thủng lớp giấy ngăn cách kia, khi anh biết chuyện thì sẽ không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Anh luôn có chừng mực, giữ khoảng cách đối với những cô gái thích mình.
Bọn họ về sau, sợ rằng ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Đan Ý luôn là một cô gái rất lý trí, nhưng hiện giờ cô lại trở nên đa sầu đa cảm.
"Ý Ý, sao cậu chưa ngủ vậy?"
Ôn Di Ninh nửa đêm dậy đi vệ sinh, lại không ngờ nhìn thấy một bóng người đang đứng ngoài ban công.
Cô cầm điện thoại trong tay, màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt, phản chiếu lên giương mặt không rõ cảm xúc.
Giao diện của Wechat đang dừng lại ở khung chat với Đường Tinh Chu.
Đan Ý thoát ra, ấn nút khóa màn hình, màn hình tắt.
Ôn Di Ninh đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy, cậu có phải không ngủ được không?"
Đan Ý lắc lắc đầu, cô đột nhiên duỗi tay ôm lấy Ôn Di Ninh.
"Di Ninh, tớ có chút nhớ anh ấy."
*
Tháng 3, lại là mùa tựu trường.
Gần đây có tin tức đáng chú ý ở Thanh đại là có một nhóm học giả* từ đại học Harvard tới Thanh đại để thực hiện các hoạt động giao lưu trao đổi, chủ yếu là về ngành học Toán học.
(*là những người chuyên nghiên cứu, có kiến thức khoa học sâu rộng.)
Đường Tinh Chu cuối cùng cũng có mặt tại trường, một số người đã thấy anh ấy và giáo sư Ngô khoa Toán trò